Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 239: Nguyện vọng của Tô Nhuyễn (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 11:16:45
Lượt xem: 706

“Alo?” Giọng nói khàn khàn của ông cụ Lộc truyền đến, còn mang theo chút lo lắng vì bị gọi dậy giữa đêm khuya: “Ai thế, có chuyện gì?”

Hiển nhiên ông ta cho rằng có việc gì đó gấp gáp, ở nhà họ Lộc, ông ta muốn khống chế tất cả, hoặc là nên nói ông ta phải khống chế tất cả.

Lộc Minh Sâm khẽ cười, ngữ điệu quỷ dị: “Lộc Trường Hà, ông tin có báo ứng không?”

“Cậu là ai?” Ông cụ Lộc lập tức giật mình, hô hấp dồn dập: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”

“Ông nên tin có báo ứng.” Lộc Minh Sâm cười rộ lên, tiếng cười giữa đêm khuya vừa quỷ dị vừa dọa người: “Chắc chắn nó sẽ đến, ông nhất định phải chờ đó.”

“Lộc Minh Sâm?” Hình như cuối cùng ông cụ Lộc đã nghe ra giọng nói của anh: “Mày định làm gì? Rốt cuộc mày định làm gì? Có phải mày không muốn tham gia quân ngũ nữa hay không?”

Nhưng… Lộc Minh Sâm đã cúp điện thoại.

Phía bên kia, ông cụ Lộc nhìn màn hình hoàn toàn không hiển thị dãy số gọi đến, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, quả nhiên thằng nhóc kia nhớ hết, đều nhớ rõ…

Bùi Trí Minh lo lắng cho Lộc Minh Sâm, sáng sớm đã đẩy cửa văn phòng bước vào, đập vào mắt là Lộc Minh Sâm uể oải ngồi trên ghế, vẫn là tư thế hôm qua trước khi anh ta rời đi.

“Lão đại.” Anh ta gọi một tiếng.

Lộc Minh Sâm lập tức mở to mắt, đuôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt lại trong trẻo, quả nhiên lại là một đêm không ngủ, Bùi Trí Minh không dám nói thêm điều gì, chỉ cười bảo: “Lão đại, đi ăn cơm đi, hôm nay nhà ăn có sủi cảo hấp đó.”

Sủi cảo hấp? Trong đầu Lộc Minh Sâm vô thức hiện ra dáng vẻ khổ sở ăn sủi cảo của Tô Nhuyễn, anh không khỏi buồn cười, có lẽ bây giờ sủi cảo là món ăn Tô Nhuyễn ghét nhất nhỉ.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, đột nhiên Lộc Minh Sâm cảm thấy sủi cảo hấp thật sự không ngon nữa.

“Không đi.”

Bùi Trí Minh sửng sốt một lát, nhưng vẫn bám riết không tha: “Vậy bánh quẩy thì sao?”

Bánh quẩy? Nghĩ đến bánh quẩy Tô Nhuyễn làm riêng cho anh trước khi anh đi, Lộc Minh Sâm đứng dậy: “Bánh quẩy được đấy, bánh quẩy phải ăn với trứng gà.

Bùi Trí Minh nhớ rõ đây món mỗi người nhà họ Lý đều phải ăn trước khi thi cử, ngụ ý thi được một trăm điểm, chắc khi tới thi vòng hai lão đại cũng ăn nhỉ?

Lộc Minh Sâm ở lại bộ đội, lần này anh gọi điện thoại về thông báo cho Tô Nhuyễn.

Nói với chính ủy Vương, Tô Nhuyễn sắp thi đại học rồi, anh về nhà ngược lại ảnh hưởng cô ôn tập, chính ủy Vương không còn cách nào khác, nhưng ông cảm nhận rõ ràng, Lộc Minh Sâm lại quay về tình trạng trước khi kết hôn: Tàn nhẫn, không muốn sống.

Dù anh chống nạng, vẫn có thể ganh đua cao thấp với đám binh lính trên sân huấn luyện như cũ, chút sức sống vừa nuôi ra được sau khi kết hôn đã biến mất, lại biến thành “Kẻ điên” khiến người ta vừa kính vừa sợ kia.

Nhưng mỗi tuần anh đều gọi điện thoại cho Tô Nhuyễn một lần, lại đúng lúc Tô Nhuyễn sắp thi đại học, chính ủy Vương cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ.

Tô Nhuyễn thật sự không nhận ra điểm nào khác thường, ban đầu vì Lộc Minh Sâm đột nhiên không trở lại cô còn sinh chút nghi ngờ, nhưng Lộc Minh Sâm gọi điện thoại về, giọng điệu hoàn toàn bình thường, thậm chí còn kể cho cô nghe tin đồn bát quái về mình, nói y tá trong bệnh viện cho rằng anh sẽ độc thân cả đời gì gì đó, chọc Tô Nhuyễn cười không ngừng.

Vân Chi

Cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì người nhà họ Lộc có thể kích thích Lộc Minh Sâm bây giờ còn đang kẹp chặt đuôi làm người đó.

Những người khác càng không rảnh để ý, bởi vì cô vay ngân hàng mười lăm vạn, công trình Ngôn Thiếu Dục bao thầu đã không phải chuyện của một mình anh ấy.

Trước kia ở thôn Lý cô là cháu gái vàng bạc, bây giờ đã trực tiếp biến thành quỷ đòi nợ, các cậu, các anh các chị đều nóng lòng thay cô.

Bây giờ Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều không hề rối rắm chuyện Ngôn Thiếu Dục nên đi nhận khoán công trình hay là nên tới đơn vị theo trường học phân phối, mà là ngày ngày đốc xúc anh quản lý tốt công trình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-239-nguyen-vong-cua-to-nhuyen-2.html.]

Dù sao cũng đi vay mười lăm vạn rồi, dựa theo mức tiền lương hiện giờ, Ngôn Thiếu Dục đi làm từng bước, không ăn không uống hai mươi năm cũng không kiếm lại được.

Nhân viên kỹ thuật, thủ quỹ, kế toán trong công trình, đều do Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho vận dụng mạng lưới quan hệ của mình, hỏi thăm khắp nơi, mời người đáng tin, có kinh nghiệm tới, còn về quản lý, một mình cậu Ba bằng vài người rồi.

Ngay cả nấu cơm ở công trường cũng do hai chị họ nhận việc, vì có thể cho công nhân ăn no, còn tiết kiệm tiền. Ai làm việc không tốt khi ăn cơm còn bị điểm danh, khiến không ai dám lười biếng.

Các anh họ cũng tới, rảnh rỗi là có mặt ở công trường, làm một ngày nửa ngày tất nhiên là không lấy tiền công rồi, chỉ mong công trình có thể kiếm được tiền, để Tô Nhuyễn nhanh chóng trả hết nợ.

Tô Nhuyễn nghĩ lại thời gian nhà họ Lộc suy tàn đời trước, đưa nhược điểm của Lộc Mãn Ý cho Ngôn Thiếu Dục, sau khi tạo đủ áp lực, cô yên tâm buông tay,

Tô Nhuyễn yên tâm buông tay, bắt đầu chuyên tâm ôn tập.

Vào đại học chính là việc cô muốn làm đầu tiên ở đời này, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã đến đêm trước ngày Tô Nhuyễn thi đại học.

Lý Nhược Lan đã dọn hẳn qua bên này ở cùng cô, giúp cô cân bằng dinh dưỡng, phê chữa bài thi, giám sát cô học tập nghỉ ngơi. So với cuộc sống như địa ngục ở nhà họ Tô năm trước, năm nay được cả nhà sủng trong tay chẳng khác nào trên thiên đường.

Cho dù mới năm giờ sáng đã bị Lý Nhược Lan đắp khăn ướt lên mặt gọi dậy, cô vẫn cảm thấy cao hứng, năm nay cô cũng được làm “Quốc bảo” một lần.

Lộc Minh Sâm cũng gọi điện thoại về: “Ôn tập thế nào rồi? Xin lỗi, anh không có cách nào về với em.”

“Ừm, em hiểu mà, tiền với quà anh gửi về, em rất thích.” Tô Nhuyễn cười: “Mai anh nhớ ăn bánh quẩy trứng gà nhé, coi như cổ vũ trợ uy cho em, nói không chừng có thể giúp em tăng mười điểm đó.”

Lộc Minh Sâm bật cười: “Vậy anh ăn giúp em một trăm suất.”

Tô Nhuyễn cũng cười: “Thôi thôi, giữa anh với điểm thi, em vẫn chọn anh.”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, đột nhiên hỏi: “Đã nghĩ ra sẽ đăng ký chuyên ngành nào chưa? Sau này em muốn làm nghề gì?”

Tô Nhuyễn kinh ngạc, vậy mà Lộc Minh Sâm cũng tò mò muốn biết quy hoạch tương lai của cô, như vậy có phải đại biểu khúc mắc trong lòng anh càng ngày càng nhỏ rồi, cũng suy xét tương lai rồi hay không?

Điều này khiến cô có chút vui mừng: “Nguyện vọng của em là có được cuộc sống tự do tự tại.”

“Em muốn học đại học, học nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, tương lai trở thành giáo sư đại học.”

Đây là chức nghiệp đời trước cô hâm mộ nhất.

Năm đó, ban đầu cửa hàng quần áo của cô ở ngay gần đại học Đông Lâm, mỗi khi xuống tinh thần, cô lại hâm mộ giáo sư đại học lui tới trên đường, không cần làm việc đúng giờ, có kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, có nhiều thời gian tự do làm việc mình thích, dù đạp xe đạp vẫn được người ta tôn kính hơn thương nhân đi ô tô.

Chỉ là sau này cuộc sống của cô khó khăn hơn, gần như mỗi ngày đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, ngay cả hâm mộ và ảo tưởng cũng biến thành xa xỉ, cuối cùng hơn bốn mươi đã mệt chết.

Cho nên đời này, nàng muốn ở bên Lý Nhược Lan, ở bên người cô yêu thương, cùng nhau trải qua cuộc sống an nhàn tự tại.

Dù sao có Ngôn Thiếu Dục ở đây, cuộc sống của Lý Nhược Lan và bà ngoại sẽ không kém được, còn cô sao?

“Có tiền từ cổ phiếu và tiền từ công trình lần này, về sau em sẽ đầu tư n hỏ, cuộc sống của chúng ta sẽ không cần lo lắng.”

Công ty vệ sĩ và nhà xưởng cho quân nhân vẫn phải mở, chẳng qua là có kinh nghiệm đời trước, đời này sẽ không quá mệt.

“Lộc Minh Sâm, anh cứ chờ ăn sung mặc sướng với em đi!”

Giọng Lộc Minh Sâm rất dịu dàng: “Vậy em cố lên, anh tin ước mơ của em sẽ thành hiện thực.”

Loading...