Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 229: Ra tay trước (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:49:22
Lượt xem: 701
Tô Nhuyễn đã dự liệu mẹ mình sẽ nổi giận, nhưng không ngờ bà ấy giận đến mức chửi tục.
Cũng may cô đã dự liệu trước, lúc này nhanh chóng kéo Lộc Minh Sâm ra đỡ đạn, từ trước tới giờ, tấm chắn đạn này luôn dùng rất tốt.
Nhưng mà Lộc Minh Sâm vừa vào phòng đã yên lặng dịch sang bên cạnh, để mình cô đối mặt với chổi lông gà trong tay mẹ cô.
Tô Nhuyễn khiếp sợ nhìn Lộc Minh Sâm, lại thấy anh và ba cha con nhà họ Ngô đều mang vẻ mặt nghiêm túc đứng chung một chỗ nhìn mình, hiển nhiên cũng không tán đồng cách làm lần này của cô.
Lý Nhược Lan lấy chiếc chổi lông gà thường xuyên đánh Ngôn Thiếu Thời ra, đập “Bạch bạch” lên bàn, khiến Tô Nhuyễn hãi hùng khiếp vía.
Tuy rằng khí thế hung dữ, nhưng thực tế bà ấy cũng rất chấn kinh. Lý Nhược Lan cả giận mắng: “Tô Nhuyễn, sao con dám? Con, con muốn…”
Tô Nhuyễn vội vàng trấn an bà ấy: “Mẹ, mẹ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại trước đã, mẹ nghe con giải thích.”
“Mẹ bình tĩnh thế nào? Con nói xem mẹ bình tĩnh thế nào?” Lý Nhược Lan cả giận: “Mười lăm vạn, bán cả nhà đi cũng không đủ lấp lỗ thủng này.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ, không đến mức ấy, mình con đã hơn mười lăm vạn rồi.”
“Con còn dám ba hoa với mẹ!”
Thấy chọc cười không dùng được, Tô Nhuyễn đành phải nghiêm túc giải thích: “Mẹ, con đã tìm hiểu chính sách, nhà bạn Hoàng Lệ Lệ lớp chúng con cũng làm về công trình, công trình của cha cô ấy mấy trăm vạn đều đi vay, mỗi năm ít nhất kiếm được gần trăm vạn.”
“Công trình này của anh trai con, anh ấy đã dự toán rõ ràng, ngoài máy móc, nguyên vật liệu, và tiền lương công nhân ra, sang năm kết toán, hai chúng con mỗi người có thể được chia tám chín vạn đó. Cho dù phải trả hơn hai vạn tiền lãi vay, con vẫn kiếm được sáu bảy vạn.”
Cuối cùng Lý Nhược Lan không nhịn được vỗ mạnh vào lưng cô một cái: “Con chỉ nghĩ tới kiếm được tiền, lỡ như trong quá trình đó sảy ra chuyện gì, thua lỗ thì sao?”
Tô Nhuyễn kiên định nói: “Con tin anh trai con! Nhất định anh ấy sẽ thành công.”
Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô, quả nhiên Lý Nhược Lan đã chuyển mũi giáo về phía Ngôn Thiếu Dục. Nói cho cùng, đều do thằng nhãi này khăng khăng đòi bao khoán công trình gây ra.
Tô Nhuyễn nở nụ cười ngượng ngùng với Ngôn Thiếu Dục, không có cách nào khác, lúc này đành phải bán anh em cầu đường sống.
Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô một cái, yếu ớt biện giải: “Con cho rằng em ấy đã thương lượng với Minh Sâm chuyện đầu tư.”
Lộc Minh Sâm bổ thêm một đao: “Con không biết gì cả, cô ấy không hề nói gì với con.”
Tô Nhuyễn nhe răng với anh: “Anh đứng đây xem náo nhiệt làm gì?”
Lý Nhược Lan lại vung chổi lông gà lên: “Người ta là chồng con, sao lại là xem náo nhiệt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-229-ra-tay-truoc-1.html.]
“Rõ ràng trong nhà có tiền sao không dùng, cần gì phải đi vay?”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, Lộc Minh Sâm nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch của mình, có chút chột dạ.
Tô Nhuyễn nói: “Tiền trong nhà với tiền đi vay không phải đều là tiền sao? Bà ngoại nói anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, sao con có thể dùng tiền của anh Minh Sâm.”
Lý Nhược Lan giận quá hóa cười: “Lôi bà ngoại con ra để áp chế mẹ đúng không? Anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, con với Minh Sâm là anh em ruột à?”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm liếc nhau, hai người đều chột dạ, hiện giờ hai người bọn họ… Cùng lắm cũng là anh em tốt nhỉ?”
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Mai con phải tới thành phố Yến thi vòng hai rồi, khi quay lại con sẽ mang chút tiền về, trả khoản tiền vay trước đã.”
“Không cần.” Tô Nhuyễn vội vàng nói, thấy Lý Nhược Lan trừng mình, cô vẫn kiên trì: “Tài sản ông ngoại anh Minh Sâm để lại là của anh ấy, sao có thể tùy tiện động vào.”
Cô cười hì hì bước đến, kéo tay Lý Nhược Lan, nói: “Mẹ, thật sự không cần ngài lo lắng đâu, chuyện này thật ra là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Nào, bịa đi, con bịa ra lý do cho mẹ, để mẹ xem tốt chỗ nào.”
Tô Nhuyễn không hề lúng túng, bẻ đầu ngón tay phân tích cho bà ấy: “Ngài xem, nếu số tiền này mượn từ bạn bè thân thích, có phải sẽ có gánh nặng tâm lý không? Nợ chỗ này, nợ chỗ kia, gặp nhau sẽ ái ngại.”
“Bây giờ con chỉ nợ mình ngân hàng, không cần mang theo gánh nặng tâm lý.”
Lý Nhược Lan không nhịn được duỗi tay véo cô một cái.
Tô Nhuyễn linh hoạt né tránh, nói tiếp: “Lại nói tới tiền lãi vay, tuy rằng một hai vạn có vẻ nhiều, nhưng nếu như con muốn đi vay mười hai mươi vạn này, ít nhất cũng phải đi vay hai ba mươi nhà, bạn bè thân thích nào cũng phải tới mượn.”
“Đợi sau này kiếm được tiền rồi, chẳng lẽ không phải tặng bao lì xì cảm tạ người ta sao? Vừa phải tặng quà, vừa nợ nhân tình, không phải một hai vạn là có thể giải quyết, đúng không?”
Ngôn Thiếu Dục suy tư một lát, sau đó gật đầu tán đồng.
Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Bớt lừa gạt mẹ, hai đứa không nhận thầu công trình, không phải là không cần vay tiền, cũng không cần nợ nhân tình sao?”
Tô Nhuyễn nói: “Lý tưởng của anh Thiếu Dục và cơ hội kiếm tiền của con, sao có thể bỏ lỡ.”
Cô dứt khoát ôm lấy Lý Nhược Lan chơi xấu: “Bây giờ công trình đã nhận rồi, tiền cũng vay rồi, còn có thể làm thế nào? Bây giờ chuyện ngài nên nhọc lòng là công trình của anh trai con ra sao, chứ không phải chuyện con vay tiền.”
Tô Nhuyễn cười hì hì nói: “Chỉ cần anh Thiếu Dục làm tốt công trình này, tiền vay hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời đều nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan cũng lườm anh một cái.
Ngôn Thiếu Dục:…… Cảm thấy ngày lành của mình đã hết.