Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 227: Bao khoán công trình (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:49:19
Lượt xem: 649
Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục đi theo Lý Phú Quý đến nhà tổng giám đốc Trịnh.
Tổng giám đốc Trịnh chính là người móc nối với chủ công trình, nhà ông ta nằm trong một khu dân cư xa hoa, tuy rằng trong mắt Tô Nhuyễn vẫn chưa bằng các khu dân cư đời sau, nhưng đã hơn các khu dân cư hiện tại rất nhiều, có môi trường xanh hóa, còn có bảo vệ.
Lý Phú Quý vừa đi vừa hâm mộ nói: “Khu dân cư này, Một căn hai tầng, mỗi tậng rộng hơn một trăm mét vuông! Bên trong rất khí phái.”
“Cháu xem nếu chúng ta có người quen, có thể trực tiếp bao thầu công trình, chắc chắn kiếm được không ít đâu.”
Tổng giám đốc Trịnh nhận công trình, đưa lại cho bọn họ nhận thầu, sau đó không cần làm gì cả, ngồi chờ đếm tiền là được, sao có thể không khiến người ta hâm mộ.
Thật ra công ty của Tổng giám đốc Trịnh chỉ là cái vỏ rỗng.
Có điều công ty rỗng ruột hiện giờ không giống các công ty ma chuyên lừa dối đời sau, công ty ma hiện tại đều do người có bối cảnh đặc biệt và có tài nguyên lập nên, bọn họ dùng tin tức và tài nguyên của mình đầu cơ trục lợi.
Sở dĩ có thể làm như vậy là do nền kinh tế thị trường vừa mới khởi bước, tin tức chưa lưu thông, chế độ chưa hoàn thiện, tạo nên “sản vật đặt biệt” ở niên đại này.
Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Đợi chúng ta làm xong công trình đầu tiên, có kinh nghiệm, có mạng lưới quan hệ, có chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng có thể thử trực tiếp nhận thầu công trình từ chính phủ.”
Lý Phú Quý xua tay nói: “Chuyện đó là không thể, muốn nhận thầu từ chính phủ phải có bối cảnh lớn mới được, chúng ta đều là dân đen có thể nhận lại công trình từ người ta đã không tệ rồi.”
Tô Nhuyễn chỉ cười không nói gì. Nhà cô cũng có bối cảnh lớn đó. Không phải chú Ba Lộc đang làm chính ủy thành phố sao? Bọn họ nhờ phúc của Lộc Minh Sâm nhiều năm như vậy, trước khi về vườn đương nhiên phải cống hiến chút giá trị mới được.
Ba người đi đến dưới lầu nhà tổng giám đốc Trịnh thì trông thấy một người thanh niên cao gầy, da mặt trắng nõn, và một người đàn ông trung niên vẻ mặt hưng phấn đi ra từ bên trong.
Sắc mặt cậu Phú Quý thay đổi: “Mẹ kiếp! Thiếu Dục, kia không phải là bạn học của cháu sao? Bọn họ nẫng tay trên rồi à?”
Sắc mặt Ngôn Thiếu Dục hơi trầm xuống. Cao Cường cũng đã trông thấy bọn họ, anh ta có chút sửng sốt rất nhanh đã nở nụ cười: “Thiếu Dục!”
Vậy mà không ngượng ngùng chút nào, còn nhiệt tình giới thiệu cho người đàn ông trung niên bên cạnh: “Cậu, Cậu ấy là Ngôn Thiếu Dục, bạn cấp ba với cháu, bây giờ đang là sinh viên đại họ Đông Lâm, rất có tiền đồ đó!”
Cậu Cao Cường gật đầu hỏi một câu: “Chính là người bạn muốn kết phường làm công trình này với cháu à? Không phải nói không làm nữa sao?”
Lý Phú Quý nhổ nước bọt, mắng: “Chúng tôi nói không làm nữa khi nào? Có ai làm như các ông không?”
Cậu Cao Cường nhíu mày nói: “Ông nói lời này hơi quá rồi, chúng tôi làm thế thì làm sao? Chúng tôi nghe được tin tức đến đây, là trái pháp luật hay phạm tội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-227-bao-khoan-cong-trinh-1.html.]
Đối mặt với Ngôn Thiếu Dục, ông ta lại tỏ vẻ ôn hòa, khen tặng: “Người ta là sinh viên, tiền đồ vô lượng, ngồi văn phòng uống trà đọc báo, có thể diện hơn đám chân chạy dãi nắng dầm mưa chúng ta nhiều.”
“Tại thằng cháu trai này của tôi không có tiền đồ, nếu nó cũng là sinh viên, sao phải chạy ra ngoài làm công việc này, dù kiếm được vài đồng cũng phải ăn nói khép nép nhìn sắc mặt người khác.”
Dáng vẻ châm chọc này khiến Lý Phú Quý tức không chịu nổi: “Phi! Đừng nói mấy lời dễ nghe đó, việc này các ông cũng làm ra được, phải nhìn sắc mặt người khác cũng đáng đời.”
Sắc mặt Cao Cường hơi trầm xuống, ngược lại cậu anh ta lại không coi vào đâu, chỉ lắc đầu cười nói: “Còn không phải sao, trời sinh mệnh tiện rồi, cho nên có thể kiếm được tam dưa hai táo cũng đã thỏa mãn.”
Câu này khiến Lý Phú Quý nghẹn họng nói không ra lời.
Lúc này Cao Cường mới kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục nói: “Thiếu Dục, không phải cậu đã quyết định sẽ nhận khoán công trình chứ?”
“Tôi thấy cậu do do dự dự cả tuần, còn tưởng rằng cậu định làm việc nhà nước.” Anh ta thở dài: “Hôm trước Tiểu Trân còn khóc với tôi nói không muốn để cậu ra ngoài bươn chải, chỉ muốn cuộc sống yên ổn, cho nên tôi không dám tới tìm cậu nữa. Bạn gái cậu xinh đẹp như vậy, lỡ vì tôi xen vào hai người không đến được với nhau, tôi còn mặt mũi nào gặp lại cậu.”
Lúc này Lý Phú Quý đã coi Cao Cường là sói mắt trắng chân chính, ông ta lập tức cảnh giác, hỏi: “Bạn gái Thiếu Dục sao lại tìm cậu khóc?”
Vân Chi
Cao Cường bất đắc dĩ đáp: “Không phải hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện lễ hỏi sao, Tiểu Trân không tìm được Thiếu Dục, tôi là anh em tốt của cậu ấy chẳng lẽ không giúp đỡ.”
Nói xong, anh ta bước đến khoác vai Ngôn Thiếu Dục: “Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng bạn gái xinh như vậy, còn là sinh viên nữa, sao cậu nỡ để cô ấy thương tâm thế?”
“Hay là thế này nhé, nếu cậu vẫn muốn nhận công trình này, tôi có biện pháp đẹp cả đôi đàng. Tuy rằng công trình này chúng tôi đã nhận rồi, nhưng chúng ta vẫn giống như trước kia, cậu phụ trách quản lý, dù sao cậu cũng là sinh viên, còn học chuyên ngành này, tôi tin tưởng cậu.”
“Từ giờ đến khi cậu tốt nghiệp không phải còn vài tháng nữa sao? Cậu có thể vừa làm vừa ngẫm lại, đợi khi tốt nghiệp, nếu cảm thấy không thích hợp, không muốn làm nữa, vẫn có thể vào đơn vị nhà nước, vừa kiếm được tiền vừa tích cóp được kinh nghiệm, không phải thay đổi công việc, không chậm trễ gì.”
“Còn về tiền, chúng ta là anh em tốt, chắc chắn tôi không để cậu chịu thiệt đâu, không phải chỉ ba vạn lễ hỏi à? Đến lúc đó nếu không đủ người anh em này sẽ cho cậu mượn!”
Vốn dĩ tâm trạng Ngôn Thiếu Dục đang ủ dột, nghe thấy mấy lời khoe khoang và châm biếm này xong, liền trở lại bình thường. Một kẻ tiểu nhân như vậy, đâu xứng làm bạn với anh.
Anh khẽ nở nụ cười, nhấc cánh tay đang khoác trên vai mình ra, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Cao Cường, bình thản nói: “Ý tốt của cậu lòng tôi nhận, có điều tôi sẽ không trộn lẫn vào chuyện của cậu, cậu cố gắng làm cho tốt, chúc cậu tiền đồ như gấm.”
Ngẫm nghĩ một lát anh lại bổ sung: “Ừm, phát đại tài!”
Sau đó Ngôn Thiếu Dục nói với Tô Nhuyễn: “Đi thôi.”
Cao Cường không ngờ anh lại phản ứng như vậy, ngược lại sửng sốt một lúc lâu.
Tô Nhuyễn đuổi kịp Ngôn Thiếu Dục: “Anh, vẫn là anh rộng lượng, đúng là người anh em này của anh còn cần công trình này hơn anh, không có công trình này cùng lắm anh quay về ăn lương nhà nước, còn anh ta không có công trình này, khả năng lại lần nữa phải quay về vẫy đuôi lấy lòng người khác cầu xin bố thí.”