Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 223: Tiền khiến con người ta thay đổi (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:49:13
Lượt xem: 722
Tô Nhuyễn nghe thấy mấy lời này của Tống Tiểu Trân, không nhịn được nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, ánh mắt anh trai cô kiểu gì vậy, cho dù nhan khống cũng phải nhìn nhân phẩm chứ.
Hình như Ngôn Thiếu Dục cũng đã hoàn toàn thất vọng về Tống Tiểu Trân, anh nhíu mày nói: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”
Tống Tiểu Trân trợn trừng mắt: “Ngôn Thiếu Dục, anh có ý gì?”
Người bạn đi cùng Tống Tiểu Trân cũng cảm thấy cô ta nói hơi quá đáng, vội vàng hòa giải: “Tiểu Trân, không phải Thiếu Dục cũng vì cậu sao?”
“Mẹ cậu đòi lễ hỏi cao như vậy, nếu anh ấy đi làm nhà nước, sao có thể lấy ra được.” Người bạn gái kia có vẻ hiểu lý lẽ, hiển nhiên cũng cảm thấy nhà Tống Tiểu Trân đòi lễ hỏi cao hơi quá đáng, cô ấy nghiêm túc kiến nghị: “Hai người các cậu cẩn thận thương lượng lại xem.”
Xem rốt cuộc là cậu muốn tiền, hay muốn chồng có công việc có thể diện.
Trên mặt Tống Tiểu Trân lộ vẻ do dự, giống như tương lai của Ngôn Thiếu Dục thật sự tùy cô ta quyết định.
Tô Nhuyễn âm thầm trợn mắt khinh bỉ, khẽ nói với Ngôn Thiếu Dục: “Anh, em mời anh đi ăn cơm tây nhé. Lần này em tới thành phố Thân, ăn bò bít tết hai lần, tuy rằng hơi đắt, nhưng ăn khá ngon.”
“A, đúng rồi.” Cô lấy hộp quà ra đưa qua: “Cái này là quà tặng em mang về cho anh, mở ra xem có thích hay không.”
Ngôn Thiếu Dục mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ màu đen kèm theo chức năng máy tính, dày nặng nhưng rất cá tính, đàn ông đeo vào chắc là rất đẹp.
Cao Cường giật mình nói: “Cartier? Hàng nhập khẩu?”
Vân Chi
Vốn dĩ Ngôn Thiếu Dục rất thích món quà này, nghe vậy anh không khỏi do dự: “Đắt lắm nhỉ.”
Tô Nhuyễn nhìn Tống Tiểu Trân: “Không đáng giá mấy, hai ba ngàn mà thôi, em là người nhà quê, chắc chắn quà tặng cho anh kém người thành phố.”
Tống Tiểu Trân lập tức xù lông, nói với Tô Nhuyễn: “Cô có ý gì?”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghi hoặc: “Tôi có ý gì?” Cô bừng tỉnh: “Cô chê món ăn tôi mời và quà tôi tặng anh trai mình đều là đồ giá rẻ à?”
“Ngại quá, tôi là người nhà quê tiết kiệm quen rồi, lỡ làm bẩn mắt cô, hay là cô mời nhé?”
Cô ra vẻ nghiêm túc nói: “Sinh viên cao quý như cô, khả năng ăn bò bít tết chán ngấy rồi nhỉ, vậy chúng ta đi ăn hải sâm bào ngư, mấy món đó chắc có thể xứng với thân phận của cô rồi.”
“Cũng không đúng, thân phận của cô cao quý như vậy, sao có thể ăn đồ ăn qua tay nông dân, ngư dân, quá mất giá.” Tô Nhuyễn vội vàng xin lỗi: “Chắc chắn là cô ăn gió uống sương từ nhỏ, mạo phạm quá.”
Hiển nhiên Tống Tiểu Trân không ngờ Tô Nhuyễn lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, cô ta tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nói với Ngôn Thiếu Dục: “Ngôn Thiếu Dục, anh để mặc cô ta bắt nạt em như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-223-tien-khien-con-nguoi-ta-thay-doi-1.html.]
Ngôn Thiếu Dục thờ ơ nói: “Là cô bắt nạt em ấy trước, Tống Tiểu Trân, tôi cho rằng lần trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi, bây giờ đây là chuyện của cá nhân tôi, không cần cô nhọc lòng.”
Tống Tiểu Trân không tin nổi: “Anh thật sự chia tay tôi?”
Cao Cường nghe vậy vội vàng bước tới khuyên can: “Ai nha, Thiếu Dục, cậu đừng xúc động, có bạn gái xinh đẹp như vậy, còn là sinh viên, nếu phải tôi, có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”
Vẻ mặt anh ta cực kỳ hâm mộ, nói: “Tôi nghe thấy rồi, không phải là chuyện lễ hỏi sao? Tiểu Trân à, tôi gọi là Tiểu Trân nhé. Một cô gái xinh đẹp ưu tú như vậy, dù là năm vạn tám vạn cũng đáng, cần gì chia tay vì chút chuyện này.”
Tô Nhuyễn nghe thấy thế, không khỏi nhìn anh ta một cái.
Vốn dĩ Tống Tiểu Trân đang có chút d.a.o động vì Ngôn Thiếu Dục lạnh lùng nói lời chia tay, nghe thấy lời này của Cao Cường, lại nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tô Nhuyễn, lập tức cảm thấy mình cực kỳ ấm ức, nước mắt tuôn ra như mưa.
Cô ta lau nước mắt, nói: “Chẳng lẽ cha mẹ tôi cẩn thận bồi dưỡng tôi, cuối cùng còn không bằng một cô gái nông thôn sao? Rốt cuộc anh có từng suy xét vì tôi hay không?”
Ngôn Thiếu Dục không nhịn được nói: “Vậy còn cô, cô có từng suy xét vì tôi không?”
Tống Tiểu Trân càng ấm ức: “Chẳng lẽ tôi suy xét vì anh còn chưa đủ? Tiền lễ hỏi tôi muốn đâu phải nhà anh không cho nổi, nếu không phải suy xét vì anh, việc gì tôi phải làm này làm nọ làm việc bản thân chán ghét?”
Hiển nhiên là nói không thông, Ngôn Thiếu Dục không muốn để lộ chuyện không hay trước mặt bạn bè, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi cảm thấy hai ta không thích hợp lắm, cứ như vậy đi.”
Nói xong anh dẫn Tô Nhuyễn ra ngoài.
Nhìn biểu cảm ủ dột của Ngôn Thiếu Dục, Tô Nhuyễn không nhịn được hỏi: “Anh, anh thật sự thích cô ấy à?”
Ngôn Thiếu Dục cười khổ một tiếng: “Khi mới yêu, cô ấy không phải người như vậy.”
Tống Tiểu Trân là mỹ nữ số một số hai ở đại học Đông Lâm, biết ăn mặc, thành tích cũng ưu tú, còn nhiệt tình hoạt động trong các xã đoàn, không ít người theo đuổi, chỉ là cô ta kiêu ngạo, ánh mắt cũng cao, mãi cho tới năm tư đại học vẫn chưa có bạn trai.
Đối với người đẹp, người bình thường đều có ấn tượng tốt, tất nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng không ngoại lệ.
Học kỳ một, khi cô ta đi ngang qua sân thể dục, thiếu chút nữa bị bóng rổ đập trúng, vì cứu cô ta Ngôn Thiếu Dục bị trẹo chân, sau đó mỗi tuần Tống Tiểu Trân đều kiên trì đưa anh đi bệnh viện thay thuốc, hai người tiếp xúc nhiều có cơ hội tiến thêm một bước.
Chỉ tiếc là yêu đương và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khi yêu, chủ đề nói chuyện của hai người đều là việc học và khát vọng tương lại, thể hiện ra ưu điểm của bản thân. Tống Tiểu Trân thích dương xuân bạch tuyết, Ngôn Thiếu Dục được Ngôn Thành Nho hun đúc cũng có lý giải ở phương diện này, hai người gần như không hề thảo luận chuyện củi gạo mắm muối tục tằng.
Không ai ngờ tới thời điểm bàn chuyện cưới hỏi, cô gái chỉ biết dương xuân bạch tuyết kia lại tính kế tinh ranh như vậy.
Ngôn Thiếu Dục thở dài nói: “Tiền thật sự có thể khiến người ta thay đổi nhiều như vậy sao?”