Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 205: Xuôi nam mua cổ phiếu (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:33
Lượt xem: 676
Tô Nhuyễn đi đến quầy giao dịch cổ phiếu, hiện giờ giá bán cổ phiếu vẫn viết trên bảng đen, hơn nữa còn giới hạn mức độ tăng trưởng mỗi ngày chỉ 1%.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hiện giờ cổ phiếu chưa được chú ý, tốc độ tăng trưởng này kém trái phiếu quốc gia nhiều, phải đợi đến cuối năm nay sau khi hủy bỏ giới hạn tăng trưởng một ngày, giá cổ phiếu mới tăng lên nhanh chóng, sau đó mới xuất hiện khái niệm xào cổ.
Hiện giờ có thể thực hiện giao dịch ủy thác trong ngày, và ủy thác năm ngày, nói cách khác là có thể ủy thác cho giao dịch viên mua vào cổ phiếu mình muốn mua ở mức giá thấp nhất, nhưng đối với Tô Nhuyễn mà nói, thời gian quý giá hơn, cho nên cô lựa chọn trực tiếp mua theo giá thị trường.
Hơn nữa còn không phải muốn mua cổ phiếu nào là có thể mua được cổ phiếu ấy, phải có người đem bán cô mới có thể mua.
Tô Nhuyễn chọn hai mã cổ phiếu đời trước cô từng mua, cộng thêm mấy mã cổ phiếu được nhân viên giao dịch giới thiệu, ai đến cũng không từ chối.
Nhưng mà bởi vì cô tới hơi trễ, đúng ba giờ thị trường chứng khoán đã nghỉ, tạm thời cô chỉ mua được ba ngàn cổ phiếu.
Cất số cổ phiếu mình mua được vào quyển sách bìa cứng giấu trong ba lô xong, cô chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn gần đó ở tạm, định ngày mai lại tới.
Sau khi ra ngoài để đảm bảo an toàn, cô còn tới phòng vệ sinh ngụy trang một chút. Đời trước quanh sàn giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân có rất nhiều vụ án trộm cắp, cướp bóc, thậm chí có cả g.i.ế.c người, nói cho cùng thì người tới nơi này hầu như đều không đi tay không.
Vân Chi
Tuy rằng cô không nhớ rõ có phải thời gian này không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, cô là con gái trẻ tuổi còn đi một mình, rất dễ bị theo dõi.
Rất nhanh Tô Nhuyễn đã tìm được một khách sạn có thể xem là chính quy ở gần đó, sau khi làm thủ tục xong, cô cẩn thận đóng kín cửa chính, cửa sổ, rồi mới nằm lên giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai ngày nay đi tàu xe liên tục, đúng là mệt c.h.ế.t cô rồi.
“Anh Hướng Dương.”
Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình, bị dọa tỉnh.
Tô Nhuyễn khó hiểu, sao mình lại mơ thấy Tô Thanh Thanh nhỉ?
Kết quả lại nghe thấy giọng nói của đối phương truyền tới rõ ràng từ ngoài cửa: “Đáng tiếc quá, nếu không phải do tàu hỏa trễ giờ, hôm nay chúng ta đã mua được rồi.”
Giọng cô ta đau lòng không chịu nổi: “Bây giờ lại phải đợi thêm một ngày, kiếm tiền thiếu đi một ngày.”
Giọng Hoắc Hướng Hương hình như lại có chút bất đắc dĩ: “Thanh Thanh, rốt cuộc cổ phiếu là cái gì? Thứ này có đáng tin không?”
“Đây là tiền để chúng ta làm ăn buôn bán đó, cửa hàng của mẹ anh còn trông chờ vào số tiền nhập hàng này, lỡ như thua lỗ…”
Tô Thanh Thanh tỏ vẻ kiên định: “Yên tâm đi, không thua lỗ đâu! Anh cứ nghe em là được…”
Giọng nói đi xa dần, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đã nghĩ ra được nguyên nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-205-xuoi-nam-mua-co-phieu-2.html.]
Đời trước chuyện bọn họ mua cổ phiếu kiếm được tiền, gần như tất cả bạn bè thân thích đều biết.
Sau khi cô và Hoắc Hướng Dương kết hôn, tân hôn bị mẹ Hoắc gây khó dễ không ít. Từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương luôn săn sóc phái nữ, lại đang trong thời điểm tình nùng ý mật, nên qua mười lăm tháng giêng khi mọi người xuôi nam làm thuê, Hoắc Hướng Dương đã trực tiếp thay đổi kế hoạch, dẫn cô tới thành phố Thân chơi một vòng.
Sau đó trên xe lửa hai người gặp được một vị giáo sư kinh tế, nhìn thấy trên báo viết về sở giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân, đối phương lập tức kể về lịch sử kinh tế thành phố Thân, nói tới ý nghĩa quan trọng của cổ phiếu trong nên kinh tế, đưa ra ví dụ về sự phát triển của Mỹ mấy năm qua, giọng điệu vô cùng kích động và tự hào.
Hoắc Hướng Dương không hề chú ý tới những tin tức ấy, chỉ khi nghe được từ miệng vị giáo sư kia, một cổ phiếu của tập đoàn điện tử nào đó năm 88 chưa tới một trăm đồng, hiện tại chưa tới ba năm đã tăng lên gần hai ngàn đồng một cổ, cảm xúc mới trở nên sôi sục.
Hai người căn bản không hiểu thế nào là cổ phiếu nguyên thủy, chỉ muốn mua cổ phiếu, vì thế sau khi xuống xe ở thành phố Thân, Hoắc Hướng Dương đã dẫn thẳng cô tới sàn giao dịch chứng khoán, cuối cùng cũng không biết nên mua loại nào, vì thể bỏ ra năm trăm đồng cho mỗi loại mua cổ phiếu của tập đoàn điện tử kia và cổ phiếu mà người giáo sư nhắc đến.
Khi ấy Hoắc Hướng Dương còn mỉm cười nói với Tô Nhuyễn: “Coi như chúng ta mua vé số kết hôn, nếu như kiếm được nhiều, chứng tỏ tình cảm của chúng ta sẽ bền lâu.”
Khi ấy Tô Nhuyễn còn hỏi: “Nếu thua lỗ thì sao?”
Miệng Hoắc Hướng Dương vô cùng ngọt, đáp: “Tiêu tiền vì vợ mình, sao gọi là thua lỗ?”
Sau đó chưa tới một năm, từ một ngàn trực tiếp biến thành tám ngàn, đúng lúc vốn quay vòng của bọn họ có chút khó khăn, số tiền này kịp thời hóa giải nguy cơ lửa xém lông mày cho bọn họ.
Vì chuyện này, Hoắc Hướng Dương còn nghiên cứu cổ phiếu một khoảng thời gian, cũng từng muốn gia nhập khi cổ phiếu hot nhất, nhưng bởi vì buôn bán quá bận, lại không ở thành phố Thân, hơn nữa cần có chứng nhận mua sắm của dân bản địa, nên không gia nhập.
Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ khi cổ phiếu tăng mạnh, anh ta từng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận vì không mua, kết quả khi anh ta cắn răng chuẩn bị lao vào cái vòng này, cơn bão tài chính đổ xuống, mỗi ngày đều có tin tức phú hào táng gia bại sản nhảy lầu tự sát truyền đến, đã dọa sợ anh ta.
Nhưng chỉ một lần đã đủ để anh ta khoe khoang khắp nơi rồi, nói tới nhiều nhất chính là hai mã cổ phiếu bọn họ từng mua: “Khi ấy nếu như mua sớm nửa tháng, bán muộn ba tháng, số tiền kiếm được có thể tăng lên gấp đôi.”
Hiển nhiên Tô Thanh Thanh nhớ kỹ chuyện này, cho nên cũng chọn xuất phát tới thành phố Thân rất sớm.
Tô Nhuyễn không khỏi nhíu mày, không phải cô để ý Tô Thanh Thanh có kiếm được tiền hay không, chỉ là không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là quả b.o.m Tô Thanh Thanh luôn thích hại người mà chẳng ích ta kia, ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Giống như trong khách sạn không hề cách âm này, cô ta đi ngoài hành lang ồn ào nói muốn mua cổ phiếu gì đó, như sợ người khác không biết cô ta có tiền vậy.
Nhưng mà hiện giờ cả nước chỉ có một sở giao dịch chứng khoán như vậy, xác suất không gặp nhau quá thấp.
Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được oán hận nghiến răng. Đều tại Lộc Minh Sâm, nếu có anh ở đây, sao cô phải lo lắng nhiều chuyện phiền lòng như vậy, chỉ cần thả anh ra, người nên trốn là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương mới đúng.
Tên khốn Lộc Minh Sâm kia, cứ chờ đó cho bà!
Ở căn cứ huấn luyện quân khu nào đó trong thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng làm việc của Lộc Minh Sâm ra: “Lão đại, anh xong đời rồi.”