Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 199: Bị công an bắt (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:24
Lượt xem: 814
Tô Nhuyễn lạnh lùng nói: “Cô út, tôi khuyên cô nên giữ mồm miệng sạch sẽ chút, tôi nhớ rõ lần trước mình đã từng nói, nếu cô không hài lòng về lễ hỏi của tôi, thì bảo ông Lộc tới tìm tôi, tiền lễ hỏi của tôi không liên quan tới cô một chút xíu nào.”
Nhớ tới cảnh ngày đó Tô Nhuyễn dùng bình hoa đập mình, Lộc Thải Hà co rúm người lại theo bản năng, đợi sau khi nhìn thấy một đám người vây sau lưng mình hóng chuyện, bà ta mới lấy lại tự tin, lập tức cười mỉa: “Sao hả, cô còn định đánh tôi như lần trước sao?”
“Nói ra thì, nó g.i.ế.c người, cô đưa d.a.o cho nó, hai đứa đúng là tuyệt phối.”
Thấy người đứng sau nghị luận, bà ta lập tức chỉ vào mặt mình cho bọn họ xem: “Thấy không, vết sẹo này chính là do con nhóc đó dùng bình hoa đập ra đó, nếu không phải tôi chạy trốn nhanh, khả năng đã bị nó g.i.ế.c rồi.”
“Nếu mọi người không tin, cứ tới khu tập thể Đông Cương bên cạnh hỏi xem, lần trước thiếu chút nữa thằng nhóc này đã bóp c.h.ế.t cháu trai lớn nhà tôi đó, vết xanh tím để lại trên cổ tận hơn một tuần, người trong khu tập thể đều nhìn thấy.”
Bà ta lại nhìn về phía Tô Nhuyễn mỉa mai: “Vì tiền mà chồng hát vợ khen hay với nó, cẩn thận người tiếp theo nó bóp c.h.ế.t chính là cô đó, có tiền rồi phải có mệnh mới dùng được.”
“Lộc Thải Hà!”
Lý Nhược Lan cả giận nói: “Cô bớt đứng đây còn nói hươu nói vượn, đây là nhà họ Lý, nơi này không chào đón cô, mời cô ra về!”
Lộc Thải Hà hừ lạnh: “Cô cho rằng tôi muốn tới sao? Nếu không phải vì người phụ nữ này dẫn con mình tới nhà, tô thèm vào tới nơi này.”
“Huống hồ tôi nói sai chỗ nào? Khu tập thể Đông Cương không xa, mọi người tự mình đi hỏi thăm một chút là biết có phải sự thật hay không.”
Nhìn người phụ nữ quỳ trên mặt đất, bà ta nói tiếp: “Cái đồ không có nhân luân như vậy, sẽ tốt bụng nuôi con giúp người khác sao?”
“Nó có nhiều chiến hữu c.h.ế.t đi như vậy, vì sao chỉ gửi tiền cho mình cô? Nói không có trò mèo, ai tin?”
“Lộc Thải Hà!”
Lý Nhược Lan trực tiếp bước đến định đuổi người, lại bị Tô Nhuyễn kéo lại: “Mẹ, mẹ cứ để bà ta nói!”
Lý Nhược Lan nhíu mày: “Tô Nhuyễn!”
Tô Nhuyễn nói: “Mẹ, để bà ta nói đi. Bà ta cố ý tìm tới, chưa nói mẹ đuổi không đi, miệng còn mọc trên người bà ta, mẹ đâu hái xuống được, không nói ở nơi này cũng nói ở nơi khác.”
Vân Chi
“Không bằng chúng ta nghe một chút.” Cô nhìn Lộc Thải Hà: “Vừa lúc con cũng chưa hiểu lắm về anh Minh Sâm.”
Lộc Thải Hà hừ một tiếng: “Đúng là cô nên tìm hiểu nó một chút, nếu không khả năng ngày nào đó bị nó bóp c.h.ế.t cũng không biết.”
Tô Nhuyễn xoay Phật châu trên tay, thuận tiện ngăn cản Lý Nhược Lan đang định mở miệng.
“Hai người đừng không vui như vậy, tôi đang tốt bụng nhắc nhở hai người đó.”
Lộc Thải Hà nói tiếp: “Hai người cho rằng vì sao nó tham gia quân ngũ? Nếu nó không vào bộ độ, trăm phần trăm sẽ biến thành tội phạm lao động cải tạo.”
Thấy Lộc Minh Sâm giương mắt nhìn qua, cả người Lộc Thải Hà căng chặt, liên tục lui lại, đứng lẫn trong đám người phía sau mới dừng lại, tiếp tục nói: “Bảy tám tuổi đã bỏ học, chỉ biết trộm đồ trong nhà.”
“Mười một mười hai tuổi, vừa lên cấp hai đã đánh con người ta suýt chết, bây giờ trên mặt đứa trẻ ấy vẫn còn một vết sẹo rất dài đó.”
“Đợi đến năm mười lăm mười sáu tuổi lên cấp ba rồi càng khó lường hơn, thiếu chút nữa đã cưỡng gian con gái người ta.”
“Nói mỗi năm gây đại họa một lần cũng không quá, nếu không phải vì cha nó là liệt sĩ, nó đã vào tù từ lâu rồi. Không tin mọi người qua khu tập thể hỏi một câu, hỏi đám thanh niên bằng tuổi nó xem có ai thấy nó không phải đi đường vòng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-199-bi-cong-an-bat-2.html.]
“Mọi người nghĩ xem vì sao ông bà nội nó lại đồng ý mọi yêu cầu của nó như vậy, đòi hai vạn tiền lễ hỏi là phải bỏ ra cho nó, bởi vì một câu không như ý, ngay cả ông bà nội nó cũng vung tay…”
Người xung quanh nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Lộc Minh Sâm đều trở nên kỳ quái, con rể vàng bạc nhà này hóa ra là lưu manh à?
Người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt Tô Nhuyễn không nhịn được cũng lặng lẽ lui về phía sau.
Lộc Thải Hà đắc ý đảo qua người nhà họ Lý, bà ta không tin, sau khi biết những chuyện này rồi, Tô Nhuyễn còn có thể ở bên Lộc Minh Sâm không hề khúc mắc.
Tô Nhuyễn chỉ khẽ cười một tiếng: “Cho nên ý của cô út là bộ đội giải phóng quân chính là nơi thu dụng rác rưởi cặn bã, dù anh Minh Sâm đã làm lính rồi vẫn có thể tùy tiện phóng hỏa g.i.ế.c người?”
“Chuyện đó có gì lạ?”
Lúc này Lộc Thải Hà vẫn chưa biết sợ, vẫn đường hoàng nói: “Bây giờ nó là đoàn trưởng rồi, quan hệ rộng, còn quen biết cả tư lệnh Giang ở quân khu thủ đô, bao che cho nó còn không phải chuyện một giây sao?”
“Cha nó chính là ân nhân cứu mạng tư lệnh Giang, vì đứa con duy nhất của ân nhân, có gì là không làm được?”
Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Thải Hà, nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh cũng nghe thấy rồi đấy, người này công nhiên vũ nhục bộ đội giải phóng quân trước mặt công chúng, vừa chửi bới phỉ báng quân nhân, còn vu hãm cả tư lệnh Giang.”
Lộc Thải Hà sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra không biết tiếng nghị luận của người xem náo nhiệt xung quanh đã dừng từ lúc nào.
Sau đó lập tức cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ đè bả vai mình xuống, quay đầu lại liền trông thấy một người mặc đồng phục cảnh sát, mặt không biểu cảm nhìn bà ta, kèm theo cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến.
Lộc Thải Hà vẫn đang sửng sốt: “Các anh làm gì vậy?”
Tô Nhuyễn tri kỷ giải thích giúp: “Cô út, quân nhân trên tiền tuyến bảo vệ quốc gia, cho dù chúng ta không quen bọn họ, cũng không thể chửi bới khiến bọn họ thất vọng buồn lòng.”
“Chửi bới, vũi nhục, phỉ báng quân nhân là hành vi phạm pháp.” Cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lộc Thải Hà, khẽ cười: “Nói cách khác, cô út sắp trở thành tội phạm lao động cải tạo rồi.”
Nhìn còng tay trên cổ tay dường như đã cảm nhận được cảm giác chân thật, Lộc Thải Hà lập tức giãy giụa kịch liệt: “Tôi phỉ báng nó khi nào? Nó là cháu trai tôi, tôi nói nó không được sao? Hơn nữa lời tôi nói đều là sự thật, không tin các anh điều tra đi, xem tôi có nói láo hay không.”
Tô Nhuyễn cười mỉa: “Đương nhiên phải điều tra rồi, chỉ vì trông thấy lễ hỏi của tôi nhiều, muốn đòi tiền chúng tôi, chúng tôi lại không cho, nên mới nổi điên chửi bới cháu trai ruột nhà mình khắp nơi, ai biết những chuyện trước kia có phải do các người lén lút làm ra vì chiếm tiền an ủi của cha anh Minh Sâm hay không.”
Cả người Lộc Thải Hà cứng đờ, đối với cảnh sát từng phá án nhiều năm mà nói, trực giác cơ bản vẫn phải có, đối phương liếc mắt nhìn bà ta một cái, kiên định nói: “Đi thôi, đi theo chúng tôi một chuyến!”
Lộc Thải Hà luống cuống, nếu lần này để cảnh sát bắt đi trước mặt công chúng, sau này bà ta không còn mặt mũi gặp ai nữa, vì thế lập tức giãy giụa, nói: “Không có, tôi không nói bậy! Các anh không thể bắt tôi đi như vậy!”
Bà ta hét lên: “Tôi biết rồi! Các anh cũng do Lộc Minh Sâm tìm tới có phải không?”
Bà ta nhìn về phía Lộc Minh Sâm, cả giận quát to: “Cái thằng điên này, vậy mà mày còn thông đồng với cảnh sát, hãm hại cô ruột của mày!”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã cười thành tiếng, Lộc Thải Hà này bá đạo mãi quen rồi, lúc này còn dám cãi cùn với cảnh sát.
Quả nhiên sắc mặt hai vị cảnh sát kia lập tức đen lại, bà ta nói vậy khác nào đang nói bọn họ làm việc thiên tư trái pháp luật?
Ngôn Thiếu Thời nói: “Bà đừng nói hươu nói vượn, cảnh sát là tôi gọi đến! Cho dù tôi vừa mới lên cấp hai, tôi cũng biết không được mắng quân nhân!”
Tô Nhuyễn nói: “Đồng chí cảnh sát, đúng là không thể dẫn bà ta đi như vậy, nơi này vẫn còn một người nữa.”
Cô cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn quỳ trên mặt đất giả vờ đáng thương: “Người này do bà ta mang đến, không biết là muốn hãm hại anh Minh Sâm thế nào đâu.”