Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 164: Không biết tự lượng sức mình

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:08
Lượt xem: 861

Khi mọi người chạy ra ngoài, đám trẻ lớn hơn đã tách hai đứa nhỏ ra rồi. Nhà họ Lý nhiều người, Ngôn Thiếu Thời không chịu thiệt, Tô Minh Phong vẫn đang giãy giụa trong lòng anh họ muốn lao tới, miệng mắng ra những lời không sạch sẽ về Tô Nhuyễn và người nhà họ Lý.

Tô Văn Sơn thấy ánh mắt người chung quanh dừng trên người mình, sắc mặt biến thành màu đen, bước đến xách gáy áo Tô Minh Phong lên, giận mắng: “Mày im miệng cho tao!”

Ngôn Thành Nho cũng vội vàng chạy tới, trên người ông ấy vẫn đeo tạp dề, trừng mắt với Ngôn Thiếu Thời: “Sao lại thế này?”

Ngôn Thiếu Thời ấm ức không chịu nổi: “Cha, nó mắng chị gái con! Mắng rất khó nghe!”

“Cha, vì sao chúng ta phải tổ chức hôn lễ ở nhà bọn họ?”

Nói xong cậu ấy lại quay sang túm lấy Tô Nhuyễn: “Chị, chúng ta về nhà đi. Về nhà chúng ta tổ chức, việc gì phải tổ chức ở chỗ này, nhà vừa rách nát lại còn xa, ông bà ngoại muốn đến cũng không đến được.”

Ngôn Thành Nho kéo Ngôn Thiếu Thời lại, ngẩng đầu ôn hòa nói với Tô Văn Sơn: “Cục trưởng Tô, ngài xem nên giải quyết chuyện này thế nào?”

Ông ấy giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Thật ra bây giờ muốn đổi nơi tổ chức vẫn còn kịp, lên thành phố đặt vài bàn tiệc, gọi điện thoại thông báo cho người ta đổi địa điểm là được.”

“Còn về đồ đạc trong nhà, sau khi Nhuyễn Nhuyễn về đều mua mới, không thiếu thứ gì.”

Giọng ông ấy ôn hòa bình thản, ngữ điều như đang thương lượng, nhưng nội dung lại vô cùng cứng rắn, cương quyết.

Dễ nhận ra, Tô Văn Sơn không hề đoán được Ngôn Thành Nho sẽ không hòa giải, ngược lại còn đứng ra đòi công bằng cho Tô Nhuyễn.

Tô Minh Nguyệt vội vàng nói: “Chỉ là đùa thôi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, bọn nhỏ đùa nhau sao có thể coi là thật, chị em ruột thịt với nhau, ồn ào nhốn nháo là chuyện bình thường.”

Ngôn Thành Nho nhìn cô ta, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Hai đứa nhỏ nhà cô đùa nhau thường mắng đối phương là con hoang, chó đẻ à?”

Tô Minh Nguyệt nói không ra lời, vị thím không cùng chi kia liếc mắt nhìn Tô Minh Phong một cái, cũng cảm thấy cạn lời, chỉ biết cười trừ hòa giải: “Ngày vui của Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đừng so đo chút việc nhỏ này, đã cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, không đáng tranh cãi chỉ vì trẻ con không hiểu chuyện.”

“Nhuyễn Nhuyễn về nhà chồng còn phải có anh em cõng ra cửa đó.” Theo kế hoạch ban đầu, con trai bà ta sẽ cõng Tô Nhuyễn ra cửa.

Ngôn Thiếu Dục đứng ra, diện mạo và khí chất anh ấy rất giống Ngôn Thành Nho. Anh ấy ôn hòa cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi không thiếu anh em trai.”

Mấy anh em họ nhà họ Lý lập tức bước lên phía trước, khí thế bức người, sắc mặt đám người nhà họ Tô đều không tốt lắm.

Ngôn Thiếu Thời tự hào nói: “Hừ, ông bà nội tôi sinh được năm người con đó!”

Bầu không khí đang có chút căng thẳng, lập tức bị câu nói này chọc thủng, mọi người đều bật cười.

Người vây xem nghe xong đều chỉ chỉ trỏ trỏ,

Có người nói: “Ai không biết còn tưởng rằng người ta mới là cha ruột anh em ruột của Tô Nhuyễn đó.”

“Chồng sau của Lý Nhược Lan đúng là không tồi.”

“Hừ, tốt hơn không chỉ mười lần. Cha kế người ta còn xắn tay vào làm việc, cha ruột lại khoanh tay đứng nhìn, đúng là…”

Lúc này cậu Cả mới chạy ra, như vừa nghe thấy động tĩnh, giả vờ răn dạy đám trẻ con: “Làm cái gì ở đó thế? Còn một đống việc phải làm kia kìa, lười chảy thây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi!”

Sau đó, ông ấy dùng ánh mắt hung ác nhìn vào Tô Minh Phong, nói với Ngôn Thiếu Thời: “Cháu lớn vậy rồi, so đo với trẻ con làm gì? Mau đưa chị gái cháu vào trong đi.”

Trước khi vào nhà còn nói với Tô Văn Sơn: “Trẻ con cũng phải dạy dỗ tử tế, dù có phải chị gái hay không, mắng cô dâu trong hôn lễ của người ta, ai cũng sẽ chê gia đình đó không có giáo dưỡng, có phải hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-164-khong-biet-tu-luong-suc-minh.html.]

Rõ ràng là Tô Minh Phong và Ngôn Thiếu Thời bằng tuổi nhau, nhưng mà hai người đứng cùng một chỗ, cách làm việc, nói chuyện thực sự cách biệt như trời với đất.

Có người thở dài: “Minh Phong và Điềm Điềm đều bị Đỗ Hiểu Hồng dạy hư rồi, bà phải dạy con chúng ta cẩn thận, đừng để nó học Minh Phong.”

Vợ ông ta cả giận, nói: “Ông có ý gì? Dạy dỗ con cái là chuyện của một người à? Ông muốn phủi tay làm chưởng quầy có phải không?”

Nghe tiếng nghị luận, mặt Tô Văn Sơn nóng rát, ánh mắt nhìn Tô Minh Phong dần dần trở nên âm trầm. Hình như Tô Minh Phong cũng cảm nhận được điều gì đó, lập tức không dám náo loạn nữa.

“Đứa lớn vừa rồi không phải con ruột của Lý Nhược Lan nhỉ? Vậy mà ở cùng nhau như anh em ruột.”

“Cho nên mới nói, vẫn là mẹ Nhuyễn Nhuyễn biết dạy con, vợ sau của Văn Sơn cưới hỏng rồi…”

Tô Văn Sơn lạnh lùng kéo Tô Minh Phong ra khỏi đám người, sau đó âm trầm nói: “Về nhà tìm mẹ mày đi, ngày mai ba mẹ con đều đến nhà bà ngoại, đừng tới đây.”

Tô Minh Phong nhìn vẻ mặt của Tô Văn Sơn, có chút sợ hãi: “Cha…”

Vân Chi

Tô Văn Sơn đẩy cậu ta một cái, giọng điệu nặng nề hơn: “Đi!”

Trò khôi hài khép lại như vậy, Tô Minh Nguyệt không còn mặt mũi nào nói ra mấy lời lo lắng Tô Nhuyễn bị bắt nạt ở nhà họ Lý nữa. Còn người xung quanh thì âm thầm nghị luận, may mà Tô Nhuyễn nhận lại mẹ ruột, nếu không để Đỗ Hiểu Hồng xử lý hôn sự lần này, không biết cảnh tượng sẽ thảm thế nào.

Người nhà họ Tô đều xám xịt vào ngốc trong phòng, ngoài sân hoàn toàn trở thành địa bàn của người nhà họ Lý.

Ngôn Thiếu Thời cảnh giác đi theo bên người Tô Nhuyễn, sợ có ai đó lại qua đây nói lời không dễ nghe, bắt nạt Tô Nhuyễn. Mọi người thấy vậy đều khen ngợi: “Cậu em trai này của Nhuyễn Nhuyễn không tồi.”

Tô Nhuyễn xoa đầu Ngôn Thiếu Thời cười sung sướng.

Sau bữa cơm trưa, hai người bạn thân của Tô Nhuyễn tới, một người là Triệu Lị Lị, một người là Mã Lan Nhi, đều ở cùng thôn.

Sau khi hai người tới, Tô Nhuyễn không cần ra ngoài làm việc nữa, chỉ ngồi trong phòng nói chuyện tâm sự với bạn bè.

Hai người hỏi Tô Nhuyễn về cuộc sống trên thành phố, nghe nói cô có nhà riêng đều rất hâm mộ, có điều càng tò mò về con người Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng xôn xao nho nhỏ từ bên ngoài truyền đến, Triệu Lị Lị ngó đầu ra xem thử: “Là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương tới.”

Cô ấy bĩu môi: “Hai người bọn họ còn có mặt mũi tới đây.”

Mã Lan Nhi cười mỉa mai: “Da mặt cô ta dày hơn tường thành, chắc chắn là tới khoe khoang rồi, muốn chèn ép Nhuyễn Nhuyễn đây mà.”

Triệu Lị Lị nói: “Nhưng mà cô ta thật sự rất biết cách trang điểm.”

Tô Nhuyễn ngó đầu nhìn ra ngoài, lập tức trông thấy Tô Thanh Thanh đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ, kéo tay Hoắc Hướng Dương vào nhà.

Còn Hoắc Hướng Dương thì mặc một chiếc áo gió màu xanh bộ đội, đai lưng bên hông thít rất chặt, lộ rõ dáng người cao ráo của anh ta.

Người trong thôn nhìn cách ăn mặc xinh đẹp thời thượng như minh tinh này, đều khen không dứt miệng.

Mã Lan Nhi nhíu mày nói: “Tô Nhuyễn, cậu bảo bạn trai mình chú ý chút, hiện giờ mẹ của Tô Thanh Thanh đang tuyên truyền khắp nơi, nói bạn trai cậu nằm liệt trên xe lăn đó, lúc đón dâu còn không biết bọn họ sẽ giở trò gì đâu.”

“Tớ cảm thấy khả năng cô ta lại có ý đồ xấu.”

Triệu Lị Lị nói: “Dù sao chắc chắn Tô Thanh Thanh sẽ không có ý tốt, hai người vẫn nên cẩn thận một chút.”

Ánh mắt Tô Nhuyễn đảo qua hai người kia, trong lòng mỉa mai, muốn chèn ép Lộc Minh Sâm sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Loading...