Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 162: Chuẩn bị hôn lễ (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:05
Lượt xem: 777
Hiển nhiên nghe thấy mấy lời này của chị dâu Quế Hoa, Lý Nhược Lan lại nhớ tới những ngày tháng trước đây của Tô Nhuyễn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, lại mau chóng nói: “Mấy thứ này đều sắp xếp gọn gàng rồi, đợi lát nữa bỏ vào rương, đợi ngày kia xuất giá trực tiếp kéo tới phòng cưới.”
Bà ấy vừa bỏ vào rương, vừa nhắc Tô Nhuyễn: “Mấy bộ chăn này là chăn mùa đông, mấy bộ này là chăn xuân thu, hai bộ này là chăn mùa hè, hai bộ này là hai bộ dày nhất, chắc phải đợi khi hai đứa đến thành phố Yến mới dùng đến.”
Bọn họ vừa sắp xếp lại xong, đã nghe thấy tiếng cậu Hai trong sân kêu to: “Cơm chín rồi, mau ra đây ăn cơm!”
Người trong phòng vội vàng ra cửa đi về phía phòng bếp, Tô Nhuyễn đi cuối cùng, vừa lúc chạm mặt người nhà họ Tô đi ra từ phòng phía đông, chắc hẳn bọn họ ở bên đó cũng đang bàn bạc thương lượng chuyện gì.
Có thể thấy rõ Tô Văn Sơn đã nản lòng không ít.
Từ khi Lý Nhược Lan bóc trần gương mặt thật của ông ta, cuộc sống của ông ta bắt đầu không tốt lắm.
Tuy rằng không còn Võ Đại Minh uy hiếp, nhưng ông ta có vết nhơ về đạo đức, dù ông ta muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Đỗ Hiều Hồng, cũng không mấy ai sẵn lòng tin tưởng.
Huống chi còn có đối thủ nhìn chằm chằm vào vị trí của ông ta như hổ rình mồi, năm nay đừng nói thăng chức, còn suýt chút nữa bị người ta kéo xuống.
Bây giờ hai cha con đối mặt nhau, vậy mà cả hai đều chỉ nhìn, không nói gì.
Cũng không biết bây giờ ông ấy hận Tô Nhuyễn hay là hối hận, có điều Tô Nhuyễn đều không thèm để ý.
Bà cụ Tô cũng mang sắc mặt phức tạp, cháu gái cho chính tay bà ấy nuôi lớn, gần như hủy hoại tiền đồ của coi trai bà ấy yêu thương nhất, bây giờ ngay cả quyền lợi xử lý hôn sự đều không thuộc về bà ấy.
Tô Nhuyễn nhìn bọn họ, cảm thấy hình như nói gì cũng vô nghĩa, chỉ khách sáo chào một tiếng “Cha” và “Bà nội” định giữ thể diện mặt ngoài cho nhau.
Còn về Liêu Hồng Mai, nhìn một cái cô cũng lười nhìn.
Hình như Liêu Hồng Mai cố kỵ điều gì, cũng ngậm miệng không hé răng.
Trong phòng bếp, cậu Hai đeo tạp dề chia cơm cho mọi người, hiện giờ nhìn giống như người nhà họ Lý mới là chủ nhân của cái nhà này.
Người nhà họ Tô cũng chưa nói gì, người trưởng thành đều đep một tấm mặt nạ trên người, cho dù chán ghét, lúc hợp tác vẫn phải khách sáo duy trì hài hòa mặt ngoài.
Dù đám người Liêu Hồng Mai cơm nước xong là buông bát đũa đi nghỉ, các cậu nhà họ Lý cũng không nói gì, tự giác đi rửa nồi rửa bát.
Thấy Tô Nhuyễn nhíu mày, Lý Nhược Lan khuyên nhủ: “So đo với loại người này có gì hay đâu.”
Cậu Ba vừa rửa bát vừa cười nói: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là vài cái bát vài đôi đũa, đừng làm hỏng tâm trạng, chúng ta coi như bọn họ là khách, tiếp đãi bọn họ là được.”
“Trong cái nồi bên cạnh có nước ấm đó, cháu mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai là không được nhàn rỗi rồi.”
Lý Nhược Lan đi nghỉ ngơi cùng Tô Nhuyễn, hai mẹ con nằm cạnh nhau, Lý Nhược Lan không nhịn được vẫn lải nhải với cô vài câu: “Đã mời hết bạn bè thân thiết của con chưa?”
“Váy cưới đã thuê rồi, thử trước xem có vừa không.”
“Được rồi, để mai dậy rồi thử, chắc là không vấn đề gì đâu, tối nay vẫn nên ngủ sớm một chút.”
Kết quả chưa tới hai phút sau, bà ấy lại dặn dò: “Người nhà họ Tô bên này, con chỉ cần giữ thể diện mặt ngoài là được.”
“Có điều cũng không cần nhân nhượng bọn họ, chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây đã là nể mặt bọn họ rồi, nhân phẩm Tô Văn Sơn không được, nhưng ông ta biết cân nhắc lợi và hại, sẽ phối hợp tử tế với chúng ta, hôn lễ xảy ra vấn đề gì, người mất mặt chính là ông ta.”
“Còn Liêu Hồng Mai kia, không cần để ý đến, chỉ là kẻ tiểu nhân không nhìn rõ thế cục mà thôi, dù sao sau này cũng không cần qua lại, nhưng nếu bà ta quá đáng, dám nói gì với con, con cứ nói cho mẹ, mẹ sẽ xử lý bà ta.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hóa ra là Lý Nhược Lan từng xử lý Liêu Hồng Mai, thảo nào hôm nay Liêu Phồng Mai lại yên phận như vậy.
Lý Nhược Lan nhìn cô, không nhịn được lại than thở: “Vẫn là gả chồng quá sớm, con vẫn còn trẻ con, hai đứa ở cùng nhau có ổn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-162-chuan-bi-hon-le-2.html.]
“Sau này tới thành phố Yến rồi, bên cạnh không ai…”
Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lý Nhược Lan: “Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu có chỗ nào không biết, điều gì không hiểu, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ, không phải có mẹ ở đây sao?”
Lý Nhược Lan xoa đầu cô, cười nói: “Quả nhiên vẫn là trẻ con, được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lúc Tô Nhuyễn mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại cảm nhận được một tiếng thở dài buồn bã từ đỉnh đầu truyền đến, sau đó là bàn tay dịu dàng mơn trớn đình đầu và khuôn mặt mình, cuối cùng khẽ vỗ lưng cho cô. Ý thức của Tô Nhuyễn còn chưa kịp tỉnh lại đã thoải mái ngủ theo tiếng vỗ về.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã sáng rõ, đã không còn ai bên cạnh từ lâu, trong sân không ít tiếng nói cười truyền đến.
Tô Nhuyễn vội vàng rời giường, lúc đẩy cửa ra ngoài vẫn còn chút mơ màng.
“Dậy rồi à?” Lý Nhược Lan đang đeo gang tay rửa rau, thấy cô đến thì nói: “Mau rửa mặt đi, lát nữa khả năng không tí người tới đâu.”
Tô Nhuyễn ngây người đi về phía phòng bếp, cậu Hai đang ở trong phòng dùng bùn đắp một cái bếp lò lâm thời bằng đất, thấy Tô Nhuyễn tò mò, ông ấy nghiêng người cho cô xem: “Sắp đắp xong rồi, trưa nay bắt đầu dùng cái bếp này nấu cơm.”
Hiện giờ, trong thôn cưới gả rất ít khi tổ chức ở khách sạn, về cơ bản đều dựng lều cưới trong sân, bày mấy bộ bàn ghế mời đầu bếp tới nhà chưởng muỗng, nấu thức ăn bằng nồi lớn.
Nấu thức ăn bằng nồi lớn cần có một cái bếp lò lâm thời.
Vân Chi
“Đã mời cậu họ nhà ông trẻ Hai tới rồi, ông ấy chưởng muống nổi tiếng xa gần chỗ chúng ta, đảm bảo khách tới ăn tiệc đều khen ngợi hết lời.”
“Nhanh lên nhanh lên! Nồi tới rồi!” Cậu Ba bê một cái nồi sắt cực lớn nhanh chân bước vào từ cửa, cậu hai vội vàng kéo Tô Nhuyễn sang bên cạnh. Lúc bỏ cái nồi lớn kia lên, cậu Ba dùng sức hơi mạnh, khiến một viên gạch rơi xuống.
Cậu Hai mắng: “Mày không thể cẩn thận một chút à, lúc nào cũng hấp tấp bộp chộp!”
Cậu Ba cười hì hì: “Anh đắp lại không phải được rồi sao, em chưa đè sụp bếp của anh mà.”
Cậu Hai trừng lại: “Mày còn muốn đè sụp? Mày có thể đè sụp, tao gọi mày là anh.”
Cậu Ba xoa tay hầm hè muốn thử: “Thật không? Nói lời giữ lời nhé.”
Cậu Cả vừa bê một cái bàn tới, thấy vậy cười mắng: “Hai đứa cộng lại cũng gần chín mươi tuổi rồi đấy, nhanh tay nhanh chân lên, phông rạp và bàn ghế đều đưa tới rồi, mau qua giúp đỡ.”
Cậu Hai cậu Ba nghe thấy thế lập tức ngậm miệng chạy ra ngoài.
Tô Nhuyễn nhìn bọn họ không nhịn được bật cười.
Rửa mặt xong, ăn chút cơm sáng đơn giản, người làm giúp cũng lục tục tới cửa.
Tuy rằng đã mời đầu bếp chưởng muỗng, nhưng những việc lặt vặt như rửa rau thái rau vẫn cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm. Hôm nay bọn họ cần chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu, thứ gì cần chế biến sơ qua thì chế biến, để sáng mai đầu bếp chưởng muỗng chỉ việc nấu lên.
Chị dâu Quế Hoa xách theo hai con d.a.o vào: “Hôm nay để tôi xắt rau cho, khoai tây sợ cứ giao cho tôi.”
Chị ấy nhìn chiếc bàn dài đặt trước cửa bếp: “Vẫn thiếu thớt à? Không có chỗ ngồi thái rồi.”
Chị ấy vừa dứt lời, thím Hồ và con trai thím ấy đã bê cái thớt gỗ lớn vào phòng: “Tôi biết ngay các cô đều quên mà, không phải cầm d.a.o thì cầm chày cán bột, may mà có tôi nhớ ra đấy.”
Có thím cùng thôn đang cắp chày cán bột dưới nách đi sau, cười đùa: “Bà đang mắng tôi đấy hả?”
Mọi người lập tức cười đùa rộn ràng, vừa trêu chọc lẫn nhau, vừa bắt tay vào làm việc.
Chỉ trong chốc lát phòng bếp đã khí thế ngất trời.
Tô Nhuyễn nhìn mọi người vui vẻ tươi cười, tiếng trêu đùa vang bên tai không dứt, nhất thời có chút hoảng hốt, cô nhớ lại cảnh tượng kiếp trước trong phòng bếp, khiến sau khi trọng sinh cô vô cùng chán ghét khu vực này, bây giờ chỉ thay đổi đơn giản người quản lý, tất cả lại trở nên ấm áp đáng yêu lạ thường.