Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 161: Chuẩn bị hôn lễ (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:03
Lượt xem: 748
Nghe nói hôn lễ của Tô Thanh Thanh vô cùng thành công, cô dâu cực kỳ xinh đẹp, chú rể cũng đẹp trai vô cùng, ảnh cưới vừa đưa ra lập tức cướp lấy nổi bật, các phân đoạn trong lễ cưới còn đầy sáng ý, đã qua vài ngày vẫn được mọi người bàn tán say sưa.
Những chê cười cô ta gây ra trước đó, cũng bị cử báo lập công và hôn lễ thú vị làm mờ đi và che lấp.
Ngược lại đúng như Lý Nhược Lan dự đoán, chuyện Tô Nhuyễn không trở về tham gia hôn lễ, bị không ít người nghị luận, Bùi Trí Minh nói đã chuẩn bị tốt kế hoạch khiến Tô Thanh Thanh chui vào khe đất rồi.
Buổi tối trước hôn lễ hai ngày, Tô Nhuyễn mới quay về Tô Gia Câu, không có cách nào khác, học sinh học lại thời gian học vô cùng căng thẳng, bọn họ được nghỉ học muộn hơn học sinh bình thường hai ngày.
Khi về tới Tô Gia Câu sắc trời đã tối, nhưng trong sân nhà họ Tô vẫn rất náo nhiệt.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, chữ Hỉ đỏ thẫm và lụa đỏ lấp đầy sân, khắp nơi đều là không khí vui mừng, tất cả đều do Lý Nhược Lan về trước bố trí.
Vốn dĩ bà cụ Tô định để Tô Nhuyễn dùng lại mấy thứ Tô Thanh Thanh kết hôn xong bỏ lại, dù sao tất cả đều còn mới.
Nhưng Lý Nhược Lan lại không nói hai lời, lập tức tìm người tới bóc đi toàn bộ, thay bằng thứ khác.
Có người nói không cần thiết, bà ấy chỉ cười ha hả đáp: “Hôn kỳ của Nhuyễn Nhuyễn đã định ra từ lâu, sau khi cụ ngoại của con bé biết tin, vui mừng không chịu nổi, cố ý viết chữ Hỉ cho con bé. Ông cụ đã gần chín mươi rồi, chữ viết cũng mang theo phúc khí.”
Nói vậy rồi không ai còn bắt bẻ được bà ấy, ngược lại lời này còn nhắc nhở mọi người, rõ ràng là Tô Nhuyễn định ra hôn kỳ trước, Tô Thanh Thanh lại vượt mặt Tô Nhuyễn, nói không cố ý ai tin.
Bởi vậy mức độ đáng tin trước cách nói chuộc tội với Tô Nhuyễn gì đó, sợ là cũng suy giảm mạnh.
Ba người cậu đang đứng ngoài sân thương lượng công việc ngày mai, sân khấu chính tổ chức hôn lễ ở đâu, nên mượn bao nhiêu bàn ghế bát đũa, ai phụ trách quản lý bếp sau, ai phụ trách đãi khách, ai phụ trách chạy vặt…
Bọn họ đều đi theo Lý Nhược Lan qua bên này từ trước, lo liệu tiệc cưới giúp cô.
Thấy Tô Nhuyễn về, ba người đàn ông đều quay đầu nhìn cô cười.
Sau khi nhận lại Lý Nhược Lan, nhiều chuyện sảy ra liên tiếp, Tô Nhuyễn chưa kịp đến nhà bà ngoại và nhà các cậu. Nhưng cô không cảm thấy xa lạ chút nào, bởi vì trong chuyện hôn sự của cô, đâu đâu cũng có bóng dáng các cậu.
Cậu cả là thợ một, thân hình cao lớn cường tráng, đã hơn năm mươi tuổi, trên cánh tay vẫn còn hiện lên cơ bắp. Có lẽ vì là con Cả trong nhà, nên tính cách tương đối ổn trọng. Toàn bộ quá trình trang hoàng nhà cửa cho Tô Nhuyễn, đều do ông ấy để ý giúp, cũng là người Tô Nhuyễn tiếp xúc nhiều nhất.
Ông ấy cười nói: “Về rồi đấy à? Cháu cũng vất vả rồi, đi đường có mệt không?”
Cậu Hai thấp hơn cậu Cả một chút, dáng người hơi béo, cười rộ lên vô cùng hiền hòa, trước kia ông ấy từng làm việc trong công ty bách hóa, các loại đồ dùng thượng vàng hạ cám dùng trong hôn lễ Tô Nhuyễn đều do ông ấy phụ trách.
Ông ấy tiếp lời cậu Cả: “Có lạnh không? Mau về phòng làm ấm người trước đi, đợi lát nữa ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-161-chuan-bi-hon-le-1.html.]
Cậu út có vẻ ngoài giống Lý Nhược Lan nhất, tính cách lại rất vô tư, tính tình Ngôn Thiếu Thời giống ông ấy, bình thường đều làm chân chạy vặt, nghe lời cậu Cả, cậu Hai làm việc.
Khi cô trang hoàng nhà cửa, cậu ấy làm chân chạy giúp cậu Cả, khi rảnh rỗi sẽ xách giỏ đi theo làm khuôn vác cho cậu Hai.
Ông ấy lôi mấy viên chocolate nhận rượu trong túi ra đưa cho Tô Nhuyễn, nhỏ giọng nói: “Cố ý để lại cho cháu đấy, đừng nói với Ngôn Thiếu Thời.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, coi cô cũng là trẻ con như Ngôn Thiếu Thời sao?
Mành cửa phòng phía tây đã vén lên, Lý Nhược Lan ngó đầu ra hỏi: “Về rồi à? Mau vào phòng đi, có lạnh không?”
Lý Nhược Lan không nói cô còn chưa cảm thấy gì, bà ấy vừa nói, Tô Nhuyễn liền cảm thấy hơi lạnh, lập tức dậm chân chạy về phòng.
Căn phòng này đã bố trí lại lần nữa, chữ Hỉ dán khắp nơi, lọt vào tầm mắt Tô Nhuyễn là đủ loại đồ đạc màu đỏ rực, khiến cô nhìn hoa cả mắt.
Thím Hồ và chị dâu Quế Hoa đang sửa sang lại giường đệm, mười bộ chăn gối, chất thành một đống cao cao trên giường.
Tô Nhuyễn kinh ngạc: “Nhiều vậy à?”
Chị dâu Quế Hoa cười nói: “Còn không phải sao, đều là bông mới chăn mới đó. Mẹ em nghe nói thành phố Yến lạnh, đã cố ý chuận bị hai bộ chăn dày mười cân.”
Nói xong chị ấy không nhịn được, cảm thán: “Con có mẹ có khác.”
Tô Nhuyễn trầm mặc, không ai hiểu rõ lời này hơn cô.
Đời trước, hôn sự của cô định ra vội vàng, tất cả người nhà họ Tô đều vội vàng chuẩn bị hôn sự cho Tô Thanh Thanh và nhà họ Lộc.
Đệm chăn đồ dùng gì đó cô đều không hiểu, còn bị Đỗ Hiểu Hồng tham mất một nửa tiền, sau đó bản thân phải tự mình lên huyện thành mua sắm đồ dùng linh tinh vụn vặt theo danh sách bà cụ Tô liệt kê, cuối cùng vẫn thiếu cái nọ thiếu cái kia, chỗ nào cũng phải tạm chấp nhận.
Còn về tiệc cưới, Tô Văn Sơn bận đi làm không để ý đến, chỉ nói với ông cả ông hai và chú thím một câu, nhờ bọn họ xử lý giúp.
Cha ruột còn không để bụng, các chú họ sao có thể tận tâm? Ngày cưới đều luống cuống chân tay, thiếu nọ thiếu kia, nói chung là hỗn loạn.
Liêu Hồng Mai khoanh tay xem kịch, Đỗ Hiểu Hồng càng không che giấu nét mặt vui sướng khi người ta gặp họa, bà cụ Tô thì già cả rồi muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, cuối cùng các thím trong thôn qua làm giúp không nhìn nổi mới giúp đỡ khó khăn hoàn thành tiệc cưới.
Vân Chi
Tô Nhuyễn gần như lo lắng đề phòng gả vào nhà họ Hoắc, cuối cùng vẫn bị mẹ Hoắc trào phúng vì của hồi môn và tiệc cưới, một đứa con gái không được nhà mẹ đẻ coi trọng, vì sao người ta phải cất nhắc?
Nhưng mà hiện tại cô không phải xen vào việc gì, Lý Nhược Lan đều sắp xếp thỏa đáng mọi việc vì cô, cô chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, không cần nhọc lòng.