Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 102: Quan tâm

Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:42:40
Lượt xem: 526

Tô Nhuyễn vừa cân nhắc kế hoạch ngày kia, vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi bất thình lình vang lên: “Tô Nhuyễn!” Trong giọng nói chứa đầy sợ hãi.

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại vậy mà lại trông thấy Lý Nhược Lan, khoảng thời gian này, bà ấy nên ở nhà mới đúng……

Giữa lúc Tô Nhuyễn đang nghĩ có lẽ đã xay ra chuyện gì. Lý Nhược Lan đã vội vàng bước tới.

Tô Nhuyễn mở miệng gọi: “Mẹ…”

Nhưng vì chạy quá nhanh, khi tới trước mặt cô suýt chút nữa Lý Nhược Lan đã té ngã. Tô Nhuyễn vội vàng đỡ lấy bà ấy: “Mẹ, mẹ làm sao vậy.”

Trên người Lý Nhược Lan chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, tóc cũng ướt sũng, hình như vừa mới gội xong chưa kịp lau khô.

Tô Nhuyễn nhanh tay cởi áo khoác ngoài trên người ra,Lý Nhược Lan lại giữ chặt lấy cô, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới: “Con không sao chứ? Thằng lưu manh kia có tìm được con hay không?”

Rõ ràng là câu hỏi giống Tô Văn Sơn như đúc, nhưng Tô Nhuyễn lại nghe ra được đối phương vẫn đang kinh hoảng chưa hoàn hồn.

Lúc này Tô Nhuyễn mới biết Lý Nhược Lan cũng đã nhận được tin tức từ huyện Khai Vân, nhưng cũng đúng thôi, chuyện Võ Thắng Lợi đủ lớn, bây giờ đã qua nửa ngày chắc cũng truyền tới Tô Gia Câu rồi.

“Con đó, đứa nhỏ này! Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói cho mẹ?” Lý Nhược Lan nói xong, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Con muốn mẹ lo lắng c.h.ế.t à?”

Tô Nhuyễn có chút thất thố: “Mẹ, con thật sự không sao.”

Cô vội vàng phủ thêm áo cho Lý Nhược Lan, sau đó giang rộng hay tay ra để bà ấy kiểm tra: “Thật đó, mẹ xem.”

Lý Nhược Lan vừa cẩn thận kéo cánh tay cô, vén tay áo lên xem xét, vừa cả giận: “Không sao không sao, con nói không sao là không sao thật à?”

Nói xong đột nhiên bà ấy nổi giận, cắn răng giơ tay lên, dáng vẻ như muốn đánh người. Cuối cùng, lại chỉ buồn bực vỗ vào lưng cô, nói: “Nếu không phải thím Hồ nói cho mẹ, có phải con định vĩnh viễn gạt mẹ không nói hay không?”

Bà ấy ôm chặt lấy Tô Nhuyễn nước mắt tuôn rơi: “Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này, hù c.h.ế.t mẹ rồi.”

Tô Nhuyễn hơi mờ mịt, giây phút này đột nhiên cô cảm thấy quyết định một mình xử lý việc này của cô hình như sai rồi…

“Mẹ, thật sự không sao cả, con cảm thấy không cần thiết nên mới không nói với mẹ.”

Kết quả Lý Nhược Lan càng khóc lớn hơn: “Nhuyễn Nhuyễn……”

“Chuyện kiểu này, không cần biết con có thể giải quyết hay không đều phải nói với mẹ, cho dù mẹ không giúp được gì cũng phải nói. Mẹ không muốn khi con gái mẹ phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, bản thân lại vô lo vô nghĩ không hề phát hiện ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-102-quan-tam.html.]

“Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, sợ là cả đời mẹ cũng không cách nào tha thứ cho bản thân.”

“Con xin lỗi.” Trái tim Tô Nhuyễn nhũn ra, duỗi tay ôm lại bà ấy: “Con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa.”

Còn chưa trấn an Lý Nhược Lan, cô đã nghe thấy tiếng Ngôn Thiếu Thời từ phía xa truyền đến: “Mẹ, chị, là hai người à?”

Tô Nhuyễn vội vàng lớn tiếng đáp lời: “Mẹ với chị ở bên này!”

Rất nhanh cậu thiếu niên đã xuất hiện từ góc ngoặt cuối con đường, nhìn thấy tạo hình của cậu, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.

Lúc này trên đầu cậu đang đội một chiếc mũ kiểu nữ, trên người mặc một chiếc áo khoác gió kiểu nữ dài tới bắp chân, một tay giơ đèn pin lên, tay còn lại cầm theo một cây gậy.

Vân Chi

Trông thấy Tô Nhuyễn, Ngôn Thiếu Thời cũng kích động xông tới, cẩn thận quan sát cô từ đầu tới chân như người lớn, rồi mới nhẹ nhàng thở ra: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, khiến em sợ muốn chết.”

Sau đó cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh: “Tên lưu manh kia đâu rồi? Chạy rồi à?”

Lý Nhược Lan cũng bị con trai chọc cười: “Con làm cái gì thế này?”

Ngôn Thiếu Thời nghe thấy tiếng mẹ mình, mới vội vàng đưa áo khoác và mũ cho Lý Nhược Lan: “Mẹ, tóc mẹ vẫn chưa khô, cẩn thận cảm lạnh, còn quần áo nữa.”

Lý Nhược Lan vừa gội đầu xong thì nhận được điện thoại thím Hồ gọi tới, bà ấy lập tức lao ra ngoài chạy tới trường học không để ý điều gì.

Tô Nhuyễn giúp Ngôn Thiếu Thời, cùng nhau mặc áo vào cho Lý Nhược Lan, Ngôn Thiếu Thời còn mở miệng an ủi cô: “Chị, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!”

“Em có rất nhiều anh em, song quyền khó địch bốn tay, chúng ta trùm bao tải đánh cho anh ta một trận!”

Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng ấm áp, cô xoa đầu em trai, nói: “Cảm ơn em, có điều chị không sao, tên lưu manh kia cũng chạy rồi.”

Ngôn Thiếu Thời nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta mau nói cho cha em với anh trai em một tiếng, để bọn họ đừng lo lắng.”

Lý Nhược Lan nghe xong vội vàng đi gọi điện thoại cho Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục.

Trong lòng Tô Nhuyễn lập tức sinh ra dự cảm không tốt: “Chú Ngôn với anh Thiếu Dục cũng đã biết?”

Không nói tới Ngôn Thành Nho, Ngôn Thiếu Dục đang ở trường học đó.

Đợi cô về nhà mới biết, không chỉ Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục biết chuyện.

Loading...