Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 89: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:13:24
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng lòng
Mèo con Kute
“Ừ.” Lục Ngôn Xuyên gật đầu, trong mắt cũng mang vài phần thể tin .
Chỉ là, sự tồn tại của Minh Châu và Cố Tư Tư, cộng thêm sự bất thường của tiểu Triệt, thế giới quan của sớm tái định hình, khả năng chấp nhận cũng cao hơn nhiều.
Thế nên, khi từ Thiền sư Huệ Giác rằng hai thế giới song song xuất hiện vết nứt do một biến động, chọn tin tưởng ngay lập tức.
Bởi vì linh hồn của Lục Vân Triệt ở thế giới từng đến rời , nên hai thế giới độc lập.
Và họ ở thế giới c.h.ế.t, còn vật chứa phù hợp nào khác thể dung nạp linh hồn của họ, thế nên Minh Châu sẽ ở thế giới lâu dài, sẽ gặp tình trạng bất như tiểu Triệt.
Việc Lục Vân Triệt đây thể đến đây cũng là vì bé từng trải qua triệu chứng cận kề cái c.h.ế.t, cộng thêm thể chất của Lục Vân Triệt ở đây tương đối yếu, nên ngẫu nhiên kết nối hai thế giới với .
Lần họ đến Vân Ẩn Tự là do Thiền sư Huệ Giác yêu cầu đưa Lục Vân Triệt đến đó, rằng nếu Lục Vân Triệt ở thế giới còn sống, sẽ cách tìm manh mối từ họ để họ thể giao tiếp với .
Cố Minh Châu bất an siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Ngôn Xuyên, “Vậy… còn cái tiểu Triệt đó…”
Cô vô cùng sợ hãi, cô sợ ngày mai sẽ nhận kết quả mà cô đối mặt.
“Đừng lo lắng,” Lục Ngôn Xuyên siết c.h.ặ.t t.a.y cô đáp , “vì tiểu Triệt ở đây lâu dài, điều đó chứng tỏ bé trở về thế giới bên .”
Để chuyện ngày mai thuận lợi, dù trong lòng tràn đầy lo lắng, Cố Minh Châu vẫn ép nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm , tại Vân Ẩn Tự.
Sự tĩnh lặng thâm sâu của ngôi cổ tự dường như sức mạnh gột rửa tâm hồn.
Gia đình ba giống như vô phật tử bình thường khác, thành kính thắp hương quỳ lạy, đó sự dẫn dắt của sư thầy tiếp khách, họ qua vài tầng sân, tiến sâu Tịnh Tâm Viện yên tĩnh nhất trong chùa.
Trong Thiền phòng, mùi hương đàn trầm lắng và xa xăm hơn, Thiền sư Huệ Giác đang thiền bồ đoàn, râu tóc bạc phơ, gương mặt thanh tú, nhưng đôi mắt trong veo sáng ngời, như ẩn chứa vô vàn trí tuệ và lòng từ bi.
Ánh mắt của ông dừng Lục Vân Triệt, khẽ gật đầu, như thể xác nhận điều gì đó.
Sau những lời chào hỏi đơn giản, ánh mắt của Thiền sư Huệ Giác vẫn rời khỏi Lục Vân Triệt.
Ông hiệu cho Lục Vân Triệt gần hơn.
Đây là đầu tiên Lục Vân Triệt đến nơi như thế , bé Cố Minh Châu gật đầu với , tò mò bước tới.
Thiền sư Huệ Giác vươn bàn tay gầy gò nhưng ấm áp lạ thường, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Lục Vân Triệt, như thể đang cảm nhận điều gì đó.
Thiền phòng im lặng như tờ, Cố Minh Châu căng thẳng nín thở, Lục Ngôn Xuyên thì siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Một lát , Thiền sư Huệ Giác từ từ mở mắt, lấy một chiếc khuy gỗ cổ kính màu sẫm từ trong ống tay áo rộng, ở giữa khảm một viên ngọc phát ánh sáng dịu nhẹ.
“Vật tên là ‘Đồng tâm’, tiểu thí chủ thể đeo sát .” Thiền sư Huệ Giác mỉm đặt chiếc khuy gỗ tay Lục Vân Triệt.
Không là ảo giác , Cố Minh Châu thấy ánh sáng của viên ngọc khẽ lóe lên trong chốc lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-89.html.]
Ánh mắt Thiền sư Huệ Giác chuyển sang Lục Ngôn Xuyên và Cố Minh Châu, hai tay chắp :
“Hai vị thí chủ, duyên khởi duyên diệt, đều phận, nhưng hãy tu tâm dưỡng tính, tĩnh chờ dây đàn ngân vang, tâm linh tương thông, sẽ thấu rõ bờ bên .”
Nói xong, ông khẽ gật đầu, ý tiễn khách rõ.
cả hai để ý đến những chi tiết đó, Cố Minh Châu đang siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Ngôn Xuyên, cố gắng hỏi để xác nhận nhầm .
Cho đến khi cô thấy Lục Ngôn Xuyên gật đầu với , trái tim đang đập dữ dội mới cuối cùng trở bình thường.
Sư thầy tiếp khách tiến lên một bước, hai tay chắp : “A di đà Phật, trai đường chuẩn xong bữa chay, ba vị thí chủ xin mời theo .”
Gia đình ba sự dẫn dắt của sư thầy tiếp khách đến trai đường của chùa. Trai đường rộng rãi sáng sủa, tuy đang là giờ ăn trưa nhưng quy định của chùa nghiêm ngặt, tiếng ồn ào, chỉ tiếng bát đũa khẽ chạm và tiếng nhai thức ăn khe khẽ.
Họ dẫn đến một chỗ yên tĩnh cạnh cửa sổ.
Rất nhanh, sư tăng mang bữa chay lên. Món ăn tuy đều là chay nhưng chế biến vô cùng tinh xảo.
Hôm qua Cố Minh Châu vì chuyện mà lo lắng cho đứa trẻ đến mức ăn ngon, giờ đây lòng an ủi, cô thậm chí còn thấy bữa chay đặc biệt thơm ngon.
Cùng lúc đó, sườn núi bên ngoài chùa, Lương Hạo đang với mái tóc rối bời, thở hổn hển leo lên.
Vì lâu ngủ một giấc an lành, đêm qua ngủ ngon, quầng thâm mắt cũng tan nhiều, nhưng những tia m.á.u trong mắt và vẻ hung hãn tan biến càng đậm hơn!
Lúc , thậm chí chút bước chân phù phiếm, trán còn lấm tấm mồ hôi do chạy vội, chỉ vì ngủ quên! Cố gắng chạy vội chạy vàng, nhưng vẫn đến muộn.
Nếu Trúc Ninh tiết lộ tin tức của Cố Minh Châu, với phận của , cơ hội như nữa thì quá khó !
, Giang Viện cho Lương Hạo tên thật của cô , thậm chí cả thông tin liên lạc cũng là giả, để nếu chuyện gì xảy , cũng thể tra cô .
Lương Hạo leo hung hăng quét mắt từng ngóc ngách, tìm kiếm bóng dáng mà căm hận đến tận xương tủy.
“Mẹ kiếp!” Anh khẽ rủa một tiếng, bứt rứt vò mái tóc rối bù, lẽ nào họ ? Không thể nào, ít nhất cũng dùng bữa chay xong mới chứ.
Trai đường vẫn bình yên như , khi dùng xong bữa chay, gia đình ba sự chắp tay tiễn biệt của sư thầy tiếp khách, rời khỏi chùa.
Nắng chan hòa, sự tĩnh lặng của cổ tự dường như xoa dịu những bất an trong lòng mấy .
Sau khi hội họp với các vệ sĩ, họ men theo con đường lát đá xanh lúc đến, xuống núi.
Con đường xuống núi là con đường chính đông đúc khách hành hương, mà là con đường dẫn đến cổng của chùa.
Cây cổ thụ cao vút, cành lá đan xen cắt ánh nắng trưa thành những vệt sáng lấp lánh, rải rác những bậc đá phủ rêu xanh.
Lục Vân Triệt ăn no nên chút buồn ngủ, cái đầu nhỏ tựa bờ vai rộng lớn của Lục Ngôn Xuyên, bàn tay nhỏ vô thức sờ chiếc khuy đồng tâm ấm áp trong túi.
Tâm trạng Cố Minh Châu cũng thư thái hơn nhiều, cô khe khẽ trò chuyện với Lục Ngôn Xuyên, còn vẻ nặng nề như lúc đến.
Thế nhưng, khi họ đến một khúc cua của bậc đá tương đối dốc và tầm hạn chế—