Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 8: --- Ông Ngoại

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:11:54
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Minh Châu thấy Lục Ngôn Xuyên máy tính, vẫn là bộ quần áo hôm qua, cả lộ vẻ mệt mỏi, lúc đang chằm chằm máy tính ngẩn , đang nghĩ gì, phát hiện sự mặt của cô.

 

Cô xách hộp cơm nhanh chóng đến bên cạnh Lục Ngôn Xuyên, định hỏi thức trắng đêm , ăn cơm xong nhanh chóng nghỉ, thì đột nhiên thấy màn hình máy tính đang chiếu chiếu đoạn hình ảnh, lúc đó mới hiểu lời của Chung Triết ý gì.

 

Cho đến lúc Lục Ngôn Xuyên mới cuối cùng nhận bên cạnh. Sau khi phát hiện là Cố Minh Châu, hề che giấu, hào phóng để cô xem.

 

Sau khi nếm trải chút ngọt ngào, càng sợ Cố Minh Châu rời xa hơn , nên hôm qua mới theo bản năng trốn tránh. hứa với Minh Châu hai sẽ , ít nhất cũng , thể vội vàng kết luận, nếu và những kẻ tổn thương cô gì khác biệt chứ.

 

"Anh đều ." Cố Minh Châu há miệng, khô khốc.

 

"Ừm." Nhìn Cố Minh Châu với vẻ mặt như sai điều gì, Lục Ngôn Xuyên thầm thấy buồn . Đây là đầu tiên thấy Cố Minh Châu bộ dạng , đột nhiên nảy sinh ý , cố tình giả vờ lạnh nhạt để trêu chọc cô.

 

"Bây giờ thể em giải thích ? Chuyện hôm qua, còn ... chuyện hồ sơ đấu thầu." Cảm nhận Lục Ngôn Xuyên hình như thật sự tức giận, Cố Minh Châu bất an nắm lấy cánh tay , đôi mắt hoa đào cong cong đong đầy nước .

 

"Ừm." Thấy bộ dạng của cô, Lục Ngôn Xuyên suýt chút nữa thể giả vờ nữa, khẽ ho một tiếng, cô nữa.

 

"Chuyện ly hôn..."

 

Nghe thấy hai chữ "ly hôn", Lục Ngôn Xuyên vội vàng dựng tai lên, sợ bỏ lỡ một chữ nào là ý nghĩa sẽ đổi.

 

"Em đúng là những lời như , nhưng đó là khi Tiểu Triệt xảy chuyện. Ngày hôm đó em đều là thật, bây giờ em chỉ gia đình chúng bình an."

 

Lục Ngôn Xuyên Cố Minh Châu cam đoan sẽ ly hôn, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ cần Minh Châu rời xa , dự án của Lục gia cho thì cứ cho.

 

Tâm trạng của Lục Ngôn Xuyên từ hôm qua đến giờ trải qua nhiều thăng trầm, đến nỗi kịp đáp lời Cố Minh Châu, khiến Cố Minh Châu tưởng vẫn còn giận, nên cô tiếp tục : "Còn chuyện hồ sơ đấu thầu, quả thật là em lấy trộm."

 

"Ừm, tại em trực tiếp xin ?"

 

Cố Minh Châu:?

 

lầm ? Lục Ngôn Xuyên gì cơ?

 

"Tại trực tiếp xin ?" Lục Ngôn Xuyên ánh mắt thể tin của Cố Minh Châu, lặp lời một nữa: "Em sẽ khiến cảm thấy, em thiết với Cố gia hơn." Lời của Lục Ngôn Xuyên mang theo một tia tủi khó nhận .

 

"Vì em dự án quan trọng với Lục thị, nên... cuối cùng em cũng đưa hồ sơ đấu thầu thật cho Cố gia. Vì ý định ban đầu của em vốn là giúp Cố gia." Cố Minh Châu cố gắng đưa cuộc trò chuyện trở đúng hướng.

 

"Em chuẩn tay với Cố gia ?" Lục Ngôn Xuyên chắc chắn hỏi.

 

“Ừm, Cố Hoành Xương phản bội , con Tô Như chèn ép . Cả gia đình họ dẫm đạp lên để leo lên, dựa sống ?” Hơn nữa, nghĩ đến kiếp , chúng cướp tất cả của cô mà vẫn thỏa mãn, đến cả việc cô sống sót cũng chướng mắt chúng.

 

“Vẫn đủ.” Lục Ngôn Xuyên đột nhiên thốt một câu cụt lủn.

 

“Ý ?” Cố Minh Châu khó hiểu.

 

“Chỉ như thôi vẫn đủ. Cố Hoành Xương tuy tự phụ nhưng vẫn chút năng lực. Mấy năm nay tuy lớn tuổi , nhưng chỉ cần để ý một chút là vẫn sẽ nghi ngờ bản hồ sơ đấu thầu ,” Lục Ngôn Xuyên quan sát vẻ mặt Cố Minh Châu, xác nhận cô hề tỏ vẻ vui khi Cố Hoành Xương như , ngược còn ánh lên vẻ háo hức thử, mới dừng một chút tiếp tục , “Chúng cần thêm dầu lửa cho ông một phen nữa...”

 

“Cái gì...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-8-ong-ngoai.html.]

 

Hai đang bàn luận thì Lục Ngôn Xuyên nhận điện thoại. Thấy đó là ông ngoại của Cố Minh Châu, ông cụ Tống gia gọi đến, vội vàng bắt máy và kính cẩn gọi một tiếng “ông ngoại”.

 

Cố Minh Châu Lục Ngôn Xuyên gọi như , cũng khỏi căng thẳng. Năm đó, vì ông ngoại khăng khăng bắt cô gả Lục gia, cô cãi một trận lớn với ông ngoại, đơn phương đoạn tuyệt quan hệ, qua gì nữa. Mặc dù , ông ngoại vẫn trách cô, ngược còn nhiều đến thăm, nhưng cô đều tránh mặt gặp.

 

Các nhiều bí mật liên lạc, gọi cô về thăm ông ngoại, nhưng cô cũng đồng ý, khiến họ ba tức đến mức mắng cô là đồ bạc tình.

 

Giờ nghĩ , cô quả thật quá ngu ngốc. Mẹ là cô con gái út ông ngoại yêu thương nhất, trong Tống gia nâng niu như ngọc như ngà mà lớn lên. Cô là đứa con gái duy nhất của cô con gái út mà ông yêu thương nhất, ông thể hại cô chứ.

 

Nhớ đến kiếp , khi ông ngoại tin cô qua đời, nghẹt thở mà theo cô ngay tại chỗ, Cố Minh Châu trong lòng dâng lên một nỗi day dứt khôn nguôi.

 

“Minh Châu... Minh Châu...?”

 

Lục Ngôn Xuyên gọi cô mấy tiếng liền mà thấy cô đáp , nhẹ nhàng chạm cánh tay cô, Cố Minh Châu mới bừng tỉnh.

Mèo con Kute

 

“Sao , Ngôn Xuyên?”

 

“Khụ...” Nghe tên thốt từ miệng yêu, đầu tai trắng nõn của Lục Ngôn Xuyên bắt đầu đỏ ửng, “Là ông ngoại, ông Tiểu Triệt xảy chuyện nên yên tâm, đến thăm Tiểu Triệt, hỏi tiện .”

 

Nói là hỏi Lục Ngôn Xuyên, nhưng thực là hỏi ai thì đều hiểu rõ. Trước đây ông cụ Tống gia Cố Minh Châu gây chuyện đến nỗi dám đến nhà, cũng là vì Lục Vân Triệt mất tích nên mới lo lắng như . Dù đứa bé mới mất tích, ông cụ Tống gia cũng dám bảo đưa đứa bé ngoài cho ông xem, lỡ thằng bé sợ hãi thì .

 

Cố Minh Châu Lục Ngôn Xuyên , trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Ngay cả con Tô Như cũng thể tùy tiện đến nhà, còn ông ngoại của cô thăm chắt ngoại hỏi ý kiến của cô.

 

Anh họ ba sai, cô đúng là đồ bạc tình.

 

“Ngôn Xuyên...” Cố Minh Châu c.ắ.n môi, “Tiểu Triệt giờ . Chúng kết hôn bao nhiêu năm cùng thăm ông ngoại nào đúng ...”

 

Lục Ngôn Xuyên lập tức hiểu ý Cố Minh Châu, như sợ cô đổi ý, liền gọi điện về Tống gia ngay lập tức.

 

Tống gia lão trạch.

 

Ông cụ Tống gia hơn bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn quắc thước, mặc một bộ áo Đường ghế sofa, đến khi cúp điện thoại vẫn còn ngỡ như đang mơ.

 

Cháu rể ông cháu ngoại ông chịu gặp ông !

 

“Cha!” Tống Minh Viễn, con trai cả nhà họ Tống, vốn định ngoài , thấy cha cúp điện thoại mà vẫn bất động một lúc lâu, còn tưởng Tiểu Triệt xảy chuyện gì.

 

“He he, Tiểu Lục ngày mai nó sẽ đưa Minh Châu và Tiểu Triệt về nhà.” Ông cụ Tống gia vỗ vỗ bụng lẩm bẩm, khi kịp phản ứng lời của Lục Ngôn Xuyên, ông liền toe toét đến quên cả trời đất.

 

Cũng để ý đến con trai cả với vẻ mặt khó tin phía , vui vẻ dậy, đích bếp dặn dò các món ăn cần chuẩn cho ngày mai.

 

Tống Minh Viễn thấy cha để ý đến , ngẩng đầu thanh niên với mái tóc bạc nhuộm, vẻ mặt ngông nghênh đối diện, “Ông nội con nãy...”

 

Tống Thanh Uyển, con trai út của Tống Minh Viễn, cũng thèm để ý đến cha , lườm một cái dậy về phòng.

 

Cái đồ bạc tình năm đó còn lớn tiếng sẽ đoạn tuyệt ân nghĩa với Tống gia, cha quên , bấy nhiêu năm Tống gia cầu xin cô thế nào mà cô cũng chịu về thăm một ?

 

 

Loading...