Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 76: Gặp gỡ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:13:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Hạo khoanh tay, Lâm Vũ Hoan cụp mắt xuống, giả vờ chút sợ hãi, nhưng lời đầy ẩn ý: "Ông Lương, chị Dương thật sự việc gấp nên mới vội vã rời , hơn nữa đoàn phim đông mắt tạp, chuyện mà lớn cũng ?"
Minh Châu đây từng dính những tin tức lá cải gây ảnh hưởng cho cô , Lâm Vũ Hoan "chân thành" Lương Hạo đối diện, nếu con cóc ghẻ quấn lấy, dù Minh Châu sai, thì danh tiếng của cô rốt cuộc cũng sẽ tổn hại.
Dù trong thời đại , chỉ cần dính những chuyện như , mắng c.h.ử.i nhất định là con gái.
cô , nếu cô kể chuyện cho Minh Châu, Minh Châu thà hy sinh danh tiếng của chứ chịu để cô chịu ấm ức.
“Anh… mà dám báo cho thì đừng hòng dễ chuyện như !”
Nhìn Lâm Vũ Hoan trơ mặt như heo c.h.ế.t sợ nước sôi, Lương Hạo cũng tiện thêm gì, chỉ lườm cô một cái vội vàng rời .
Nhìn thấy xe của Cố Minh Châu còn bóng dáng, Lâm Vũ Hoan cũng cản.
“Chị Vũ Hoan, cứ để tiếp tục trò kinh tởm như ?” Hứa Ninh bóng lưng tức giận của Lương Hạo, gương mặt đầy lửa giận.
“Chị ,” Lâm Vũ Hoan dỗ dành Hứa Ninh vài câu, một cách thờ ơ, “Tìm cách để Minh Châu tránh mặt là .”
Lương Hạo chạy khỏi phim trường, quanh, nhưng còn thấy bóng dáng con Cố Minh Châu .
Mèo con Kute
Anh bực bội gãi đầu, cam lòng lái xe xa, nhưng vẫn tìm thấy mà ngày đêm mong nhớ.
Anh thấy một trung tâm thương mại gần đó bản đồ, định bụng sẽ dùng tiền để mua sự thoải mái cho bản , thế là khi đến nơi thì xuống xe, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mạnh Lam:
【Vợ ơi, gần đây em đến đoàn phim, mua một chiếc đồng hồ để dáng một chút.】
Tin nhắn gửi , điện thoại liền rung lên.
Là Mạnh Lam gọi điện trực tiếp, Lương Hạo cố nén sự ghê tởm mà máy, “Sao vợ?”
Giọng dịu dàng của Mạnh Lam truyền đến từ đầu dây bên , “Chồng , gần đây vất vả , em chuyển một triệu tệ cho , thích gì thì cứ mua, đủ thì em nhé.”
Lương Hạo trả lời qua loa vài câu cúp điện thoại, dư tài khoản cộng , tự cho là trai mà huýt sáo một tiếng, hề để ý đến ánh mắt như kẻ thần kinh của hai cô gái bên cạnh.
Con hổ cái đến cái khác, nhưng mà khoản đưa tiền thì thật sự sảng khoái.
Nếu vì cô sẵn lòng chi tiền, mới lười dỗ dành cô .
Sau khi nhận tiền, Lương Hạo lảo đảo về phía quầy hàng chuyên dụng, tạm thời vứt bỏ những phiền muộn đầu, vui vẻ chọn đồ.
Thật tình cờ, khi Cố Minh Châu đưa Lục Vân Triệt rời khỏi phim trường, thấy trời còn sớm, liền quyết định đưa con trai dạo trung tâm thương mại, tiện thể mua cho con vài bộ quần áo dễ thương.
hai con còn bước trung tâm thương mại, Lục Vân Triệt ở vòng ngoài tầng một giơ ngón tay múp míp chỉ một cửa hàng hình ông già tóc trắng đeo kính nền đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh , “Mẹ ơi, con ăn cái đó!”
Cố Minh Châu theo hướng ngón tay của con trai, đó là ông Ken ? “Tiểu Triệt ăn gà rán hả?”
“Vâng!” Tiểu gia hỏa gật đầu mạnh, vẻ mặt lộ vài phần cầu xin, “Các bạn ở mẫu giáo đều ông Ken ngon, nhưng con ăn bao giờ…”
Cố Minh Châu khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của con trai, lòng khỏi mềm nhũn.
Bình thường chế độ ăn của Tiểu Triệt đều chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ sắp xếp, nên thực sự cơ hội tiếp xúc với những món ăn vặt .
thỉnh thoảng ăn một bữa cũng , dù những đứa trẻ khác đều , bảo bối nhà cô cũng , trẻ con thì lớn lên thật vui vẻ.
“Tiểu Triệt ăn thì cứ ăn.” Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, dắt bé nhà hàng.
Sợ Lục Vân Triệt ăn đồ quá nhiều dầu mỡ sẽ khó chịu, cô gọi cho bé một suất ăn trẻ em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-76-gap-go.html.]
“Mẹ ơi! Cái ngon quá!” Lục Vân Triệt c.ắ.n một miếng khoai tây chiên, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Cố Minh Châu vẻ mặt khoa trương của con trai, dùng khăn giấy lau sốt cà chua dính ở khóe miệng bé, “Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn, sẽ đưa bảo bối đến ăn.”
Hai con tận hưởng quãng thời gian ăn đồ ăn nhanh hiếm hoi.
Tiểu gia hỏa ăn xong miếng cuối cùng một cách lưu luyến, Cố Minh Châu dắt Lục Vân Triệt rời khỏi nhà hàng.
Lục Vân Triệt khẽ tặc lưỡi, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sự vui mừng khi nếm thử những điều mới lạ. Trong lòng bé thầm nghĩ bạn bè hỏi, cũng là ăn ông Ken .
Cố Minh Châu những hành động nhỏ của con trai, tuy bé đang nghĩ gì, nhưng trong lòng vẫn vui mừng vì sự vui vẻ hiện rõ mặt con.
Cuối cùng thì bé cũng còn là đứa trẻ ngoan ngoãn lúc nào cũng cẩn thận nữa, đây mới chính là tuổi thơ mà bé nên .
Thấy trời còn sớm, cô cũng còn tâm trạng dạo trung tâm thương mại nữa, liền dắt con trai chuẩn tìm xe, phía vang lên một giọng đầy bất ngờ.
“Cô Dương!” Lương Hạo bước nhanh đến, chắn mặt Cố Minh Châu, “ ở phim trường đuổi kịp cô còn thấy tiếc, ngờ gặp cô ở đây.”
Đối diện với ánh mắt nhớp nháp ghê tởm của Lương Hạo, Cố Minh Châu cau mày, kéo Lục Vân Triệt lưng một chút, “Anh là?”
“Ồ, quên mất cô còn ,” Lương Hạo như thể mới nhớ đây đều gặp Cố Minh Châu một , trong lời pha lẫn vài phần tự tin đầy ngấy ngán, “ là nhà đầu tư của ‘Cửu Thiên’, Lương Hạo, đây khi đón con ở nhà trẻ gặp cô , ngờ trùng hợp thế, Vũ Hoan đây còn giới thiệu chúng quen.”
Cố Minh Châu từ vài lời của Lương Hạo nhanh chóng tổng kết vài thông tin:
Lương Hạo hẳn là đàn ông mà quý bà nhắc đến.
Cái thứ dơ bẩn e là ý với cô.
Anh nhầm cô với Dương Cận, quản lý của Hoan Hoan.
Cuối cùng và quan trọng nhất, cái thứ dơ bẩn uy h.i.ế.p Hoan Hoan .
Hoan Hoan ý đồ của , vì sợ sẽ tin đồn bất lợi cho cô nên luôn tìm cách ngăn cản, hôm nay cô để cô ở đoàn phim, e rằng cũng vì lý do .
Cô , Hoan Hoan hận thể lúc nào cũng cô ở bên, đuổi cô chứ!
Nghĩ đến đây, cô lộ vẻ gì mà đ.á.n.h giá Lương Hạo hai .
Chưa từng gặp.
Không quen.
Cũng giống của tứ đại hào môn.
Mặc dù ai là Lục gia dám đắc tội, nhưng dù cô mới nam chính cho Hoan Hoan, nếu xảy chuyện với nhà đầu tư, cư dân mạng sẽ những lời khó đến mức nào.
Mặc dù cô đều thể giải quyết, nhưng Hoan Hoan rõ ràng thể dựa thực lực của để tạo dựng sự nghiệp, cô Hoan Hoan gắn mác như vì .
Tốt nhất là cứ về tra xét , đó xem thế nào để thế một cách âm thầm.
“Thì là Lương,” Cố Minh Châu vuốt ve mái tóc của con trai đang xù lên, một cách mơ hồ, “Chúng .”
“Đừng mà!” Lương Hạo vội vàng chặn hai con , “Đã gặp , cùng ăn một bữa?”
“Không cần , chúng mới ăn xong.” Cố Minh Châu bế con trai lên, giả vờ như vô tình , “Chồng đang hỏi chúng khi nào thì về nhà.”