Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 70: Giấc Mơ Đẹp

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:13:05
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Vân Triệt xoa xoa vầng trán còn choáng váng, thầm nghi ngờ liệu uống t.h.u.ố.c quá liều tối qua , nghĩ một cách vô cảm rằng uống thêm chút nữa cho c.h.ế.t quách , để ý đến sự đổi cách bài trí trong phòng.

 

Cố Minh Châu cảm nhận động tĩnh trong lòng, cũng tỉnh dậy ngay lập tức, theo phản xạ đưa tay lên trán con trai cưng.

 

"Bảo bối," cảm nhận nhiệt độ cơ thể bình thường, tinh thần Cố Minh Châu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô dụi dụi về phía Lục Vân Triệt với đôi mắt ngái ngủ, hôn lên trán con trai cưng, "Con còn thấy khó chịu ở ?"

 

Lục Vân Triệt, vốn đang chợt nhận lạ bên cạnh, theo bản năng đẩy đó .

 

giọng quen thuộc xa lạ bên tai khiến thực hiện hành động tiếp theo. Nghĩ đến những ảo ảnh thấy ở nhà khi ngủ tối qua, Lục Vân Triệt lập tức hiểu , hẳn là đang trong mơ.

 

Cậu chấp nhận , đôi tay chân ngắn ngủn của , ngẩng đầu tham lam chằm chằm khuôn mặt phụ nữ giống mặt.

 

Trong ký ức, bao giờ khoảnh khắc thiết như với , vì thích .

 

đây là trong mơ, chắc là nhỉ.

 

"Có," đưa bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy Cố Minh Châu, kìm nén chút hân hoan kỳ lạ trong lòng, khuôn mặt nhỏ cố ý nhăn , miệng nũng nịu , "Mama, bảo bối đau đầu."

 

Cố Minh Châu , lập tức hết sạch buồn ngủ, thẳng lưng dậy, vạch Lục Vân Triệt khỏi lòng, hai ba cái gấp gọn chăn, dậy định gọi bác sĩ.

 

"Mama," Lục Vân Triệt vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy Cố Minh Châu, ngay cả trong mơ cũng nỡ để lo lắng, "Mama, con lừa thôi, bảo bối đau."

 

Căn phòng chìm im lặng vài giây, lông mày Cố Minh Châu từ từ nhíu .

 

Ngay khi Lục Vân Triệt tưởng "Mama" sắp tức giận, Cố Minh Châu mở lời.

Mèo con Kute

 

"Đừng sợ phiền , sẽ gọi bác sĩ cho con," Cố Minh Châu vẻ mặt tán thành, như sợ Lục Vân Triệt sợ hãi, cô còn thêm một câu, "Mẹ sẽ ngay."

 

"Mama" , cửa cũng nhẹ nhàng đóng .

 

Lục Vân Triệt chống đỡ hình nhỏ bé của , bắt đầu quan sát căn phòng.

 

Cậu nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, chút ghét bỏ mang vài phần ngưỡng mộ tấm ảnh gia đình đầu to chụp chung ba mặc đồ đôi, rạng rỡ ở công viên giải trí đặt đầu giường, cuối cùng đưa một kết luận: quả nhiên là mơ.

 

Sau đó, tự tìm niềm vui, nghĩ rằng giấc mơ của khá rõ ràng, ngóc ngách trong phòng đều thấy rõ, hề cảm giác mờ ảo một chút nào.

 

Khi Cố Minh Châu dẫn bác sĩ , cảnh tượng cô thấy là con trai đang bĩu môi má phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy đang quan sát căn phòng, cứ như thể đầu tiên căn phòng .

 

Tuy nhiên, cô cho rằng đó là do Lục Vân Triệt vẫn tỉnh táo cơn sốt, nên để tâm, giục bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe của bé.

 

"Tiểu thiếu gia hạ sốt , cơ thể cũng gì bất thường, còn về việc đau đầu..." Bác sĩ suy nghĩ một lát , "Có thể là do nghỉ ngơi đầy đủ. Không khuyến khích dùng t.h.u.ố.c quá liều."

 

Lục Vân Triệt , nữa giải thích thật sự đau đầu nữa, Cố Minh Châu lúc mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.

 

Tiễn bác sĩ , Lục Ngôn Xuyên vặn đẩy bữa sáng cửa.

 

Mắt Lục Vân Triệt sáng bừng lên khoảnh khắc thấy Lục Ngôn Xuyên, nhưng chỉ một giây tối sầm xuống.

 

Cậu nắm chặt góc chăn, cơ thể nhỏ bé bất giác rụt phía , mặt sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-70-giac-mo-dep.html.]

 

Ở tuổi mười tám, cha tùy hứng theo , để một buộc thừa kế Lục thị rộng lớn. Cậu chút oán trách.

 

cũng nỗi khổ trong lòng Lục Ngôn Xuyên những năm qua.

 

Nếu còn nhỏ, lẽ sớm chống đỡ nổi .

 

Cậu cũng chút trách , nhưng ngay cả trong mơ, với sự quan tâm nhẹ nhàng của "Mama" dành cho , thể trách nữa.

 

Cho nên, lẽ vẫn là do , lòng , nên bố mới cần .

 

"Bảo bối, ?" Cố Minh Châu lúc tỉnh táo, nhạy bén nhận sự bất thường của con trai, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của , "Con khẩu vị ?"

 

Lục Vân Triệt cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt. Cậu mím chặt đôi môi nhỏ, gì đó, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn , giải thích thế nào.

 

Ngay cả trong mơ, cũng sợ ghét bỏ.

 

Lục Ngôn Xuyên đẩy xe đẩy đồ ăn sang một bên, xổm xuống ngang tầm mắt Lục Vân Triệt, "Con gặp ác mộng ?"

 

Lời giải thích khiến Lục Vân Triệt như trút gánh nặng.

 

Cậu gật đầu, thuận thế dựa lòng Cố Minh Châu, tham lam hấp thụ ấm từ .

 

"Ăn chút gì ," Cố Minh Châu ôm cục bột nhỏ trong lòng, nhận lấy bát cháo Lục Ngôn Xuyên đưa, nhẹ nhàng thổi thổi, "Được ?"

 

Khuôn mặt nhỏ của Lục Vân Triệt chợt ngẩn trong giây lát. Cậu ngơ ngác "Mama" dịu dàng mặt, máy móc há miệng, bát cháo ấm nóng trôi xuống cổ họng, ngọt đến mức khiến mắt cay xè.

 

"Bố đút," nhưng đứa trẻ con thật sự, nhanh điều chỉnh cảm xúc của . Sau đó, kéo kéo Cố Minh Châu, chỉ hai phần bữa sáng còn , "Mama cũng ăn."

 

Nhìn con trai nghịch ngợm, Lục Ngôn Xuyên vốn định để hai con ăn xong mới ăn, nên chỉ mỉm nhận lấy cháo và đút cho con trai.

 

Vì thời gian còn sớm, khi Tổng giám đốc Lục đút cho đứa con "xui xẻo" của xong, cũng nhanh chóng ăn hết phần của , đẩy xe đẩy đồ ăn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa để hai con ngủ bù.

 

Lắng tiếng thở dần đều bên tai, Lục Vân Triệt nhịn nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, "Mama, thể thêm một nữa ?"

 

"Hả? Gì cơ?" Cố Minh Châu mở mắt, ý thức mơ hồ Lục Vân Triệt kéo về ngay lập tức.

 

"Cái đó," Lục Vân Triệt dùng ngón tay nhỏ chỉ bức ảnh gia đình đầu giường, "còn mặc bộ quần áo ."

 

"Đương nhiên là con yêu~" Lục Vân Triệt thấy giọng dịu dàng và cưng chiều của "Mama" vang lên đỉnh đầu, "Bảo bối cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi khi con khỏi bệnh, bố sẽ đưa con chơi khắp các công viên giải trí trong thành phố."

 

"Vâng." Lục Vân Triệt cố nén niềm vui trong lòng, vẻ mặt giữ ý tứ, nhưng khóe môi vẫn thể kìm mà cong vút lên.

 

"Ngủ nhanh nào~ Bị bệnh thì nghỉ ngơi nhiều nhé~" Cố Minh Châu nhẹ nhàng vỗ về Lục Vân Triệt, khẽ hát ru.

 

Lục Vân Triệt vốn ngủ, trong giấc mơ mãi mãi.

 

vòng tay của quá ấm áp và dịu dàng, cuối cùng vẫn chìm giấc ngủ sâu với nụ hạnh phúc.

 

 

Loading...