Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 67: --- Trời đẹp

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:13:01
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Minh Châu hành động đột ngột của cho giật khẽ kêu lên một tiếng.

 

Chưa kịp trả lời câu hỏi của , một nụ hôn dò xét nuốt chửng bộ âm thanh của cô.

 

Hoàn khác biệt với cái chạm môi nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước vòng đu , nụ hôn mang theo vài phần vội vã và tính chiếm đoạt.

 

Cảm nhận trong lòng hề phản kháng, thậm chí còn bắt đầu vụng về đón nhận , đàn ông như tiếp thêm sức mạnh.

 

Có tiếng vải vóc rơi xuống đất vang lên.

 

Nụ hôn nồng nhiệt và bỏng cháy của đàn ông từ cổ phụ nữ từng chút một in dấu lên làn da.

 

Những ngón tay trắng nõn mịn màng xuyên qua mái tóc ngắn mềm mại.

 

Hai linh hồn cô đơn lâu cuối cùng cũng vẹn tròn khoảnh khắc .

 

Ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng treo cao.

 

Ánh trăng xuyên qua tấm rèm voan, rải khắp ga giường lộn xộn.

 

Thỉnh thoảng vài tiếng nức nở khe khẽ tràn từ khe cửa, kèm theo tiếng thở dài thỏa mãn, nhưng nhanh nuốt chửng màn đêm dịu dàng.

 

Đêm còn dài.

 

Còn đôi tai , sớm vứt ở xó nào .

 

Ưm, đêm nay là một đêm trời.

 

 

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm voan, chiếu thẳng mặt Cố Minh Châu.

 

Cố Minh Châu nhíu mày, cố gắng xoay tránh ánh nắng phiền giấc mộng của , nhưng cơ thể cô như thứ gì đó kìm kẹp, thể nhúc nhích.

 

Cô vùng vẫy mở mắt , một cánh tay thon dài mạnh mẽ đang ôm lấy eo cô, giữ chặt cô trong lòng.

 

Trong tầm mắt, làn da trắng nõn của Lục Ngôn Xuyên chi chít những vết đỏ mờ ám, hiển nhiên là “kiệt tác” của cô.

 

Những mảnh ký ức đêm qua xẹt qua tâm trí, mặt Cố Minh Châu lập tức đỏ bừng.

 

Tuy sống hai kiếp, nhưng cảnh tượng vẫn là đầu tiên cô đối mặt, Cố Minh Châu cẩn thận gỡ tay khỏi , nhưng bàn tay eo cô đột nhiên siết chặt.

 

“Vợ ơi…” Lục Ngôn Xuyên theo bản năng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng khàn vang lên, ôm cô chặt hơn một chút: “Người em còn khó chịu ?”

 

Nhớ , tất cả đều nhớ .

 

Tối qua Lục Ngôn Xuyên hề trêu chọc cô nhiều, ngược chính cô mới là cầu xin vì đau nhức, Lục Ngôn Xuyên quản ngại mà xoa bóp cho cô lâu.

 

“Đỡ… đỡ nhiều , đừng nữa.” Không đàn ông sinh vốn mặt dày hơn trong chuyện , Lục Ngôn Xuyên hề kiêng dè nhắc đến chuyện tối qua, mặt Cố Minh Châu đỏ bừng, vội vàng bịt miệng .

 

Lục Ngôn Xuyên khẽ vang, bàn tay xương khớp rõ ràng thuận thế ôm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt một nụ hôn lòng bàn tay cô, đôi mắt mày đẽ mang theo vẻ thỏa mãn vì trêu chọc thành công.

 

“Vợ ơi…” Anh khẽ cúi đầu, cố ý kéo dài âm cuối, như nũng mà khẽ cọ chóp mũi gò má ửng hồng của cô, tay thì quen đường quen lối vuốt ve vòng eo phía cô, giọng cũng mang theo vài phần dụ dỗ: “Đỡ nhiều , thể…”

 

“Vậy… thì một thôi…” Nhìn đôi mắt đẽ đáng thương tội nghiệp , Cố Minh Châu ma xui quỷ khiến đồng ý.

 

“Ừm…” Lời Cố Minh Châu dứt, đôi môi ấm áp của Lục Ngôn Xuyên phủ lên, còn quên đáp lời cô.

 

 

Ký ức cuối cùng của Cố Minh Châu dừng ở việc đàn ông chiều chuộng ôm cô bồn tắm để vệ sinh.

 

Khi mở mắt nữa, chiếc giường bên cạnh trống , cô khẽ cử động ngón tay, phát hiện từ lúc nào bộ đồ ngủ sạch sẽ, ngay cả chăn cũng đắp cẩn thận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-67-troi-dep.html.]

Trong phòng tối om, dường như sợ phiền giấc ngủ của cô, tấm rèm cửa dày chắn hết ánh nắng bên ngoài.

 

Lúc căn phòng tối đen như mực, khiến Cố Minh Châu giật giơ tay bật đèn, vội vàng tìm điện thoại xem giờ, mới phát hiện hơn năm giờ chiều .

 

Cô hậm hực chui chăn, thề rằng sẽ bao giờ tin lời đường mật dối trá của đàn ông nữa.

 

Đang suy nghĩ, cửa phòng khẽ đẩy .

 

“Tỉnh ?” Lục Ngôn Xuyên đẩy xe đẩy thức ăn bước , đó là một bát mì gà nóng hổi bốc khói.

 

Cố Minh Châu ngẩng mắt , lập tức cảm thấy cơn giận tiêu tan hơn nửa.

 

Chỉ thấy Lục Ngôn Xuyên hiếm khi mặc bộ đồ ở nhà, mái tóc mềm mại rũ xuống hàng lông mày, tôn lên vẻ ngoài tươi tắn và sạch sẽ của , khác hẳn với vẻ ngoài đầy tính chiếm hữu lúc .

 

Lục Ngôn Xuyên thấy sự đổi biểu cảm của vợ , khẽ cụp mắt che một tia đắc ý.

 

“Ăn chút gì .” Anh đẩy xe đẩy thức ăn xuống cạnh giường, khi cúi chuyện với cô, cổ áo mở , lộ vài vết cào rõ ràng xương quai xanh.

 

Vành tai Cố Minh Châu nóng bừng, cô lập tức rời mắt .

 

Ngửi thấy mùi thơm của súp gà, nửa phần tức giận còn của cô cũng tan biến, cô lập tức chuẩn dậy vệ sinh cá nhân, nhưng cảm giác đau nhức từ eo truyền đến trực tiếp khiến cô ngã xuống.

 

Cô bực bội liếc kẻ gây chuyện.

 

“Anh sai .” Lục Ngôn Xuyên nhận tín hiệu chút do dự, lập tức nhận : “Lần nhất định sẽ chú ý.”

 

Sau đó ôm lấy vợ thơm tho mềm mại của lao thẳng phòng vệ sinh, nếu Cố Minh Châu ngăn , còn giúp cô đ.á.n.h răng nữa.

 

Một ngụm mì gà nóng hổi xuống bụng, Cố Minh Châu cảm thấy cả sống .

Mèo con Kute

 

Lại liếc Lục Ngôn Xuyên đang xổm một bên cung cấp dịch vụ mát xa, còn mà giận dỗi nữa.

 

“Anh ăn ?” Nghĩ đến việc chăm sóc cả đêm, cũng ít vất vả.

 

“Ừm, ăn trưa .” Lục Ngôn Xuyên lời quan tâm của vợ, động tác tay càng thêm tận tâm.

 

“Hôm nay cũng đến Lục thị ?” Cố Minh Châu nhỏ tiếng ăn mì, khóe mắt liếc thấy Lục Ngôn Xuyên cứ chằm chằm cô.

 

“Ừm, bố ,” ngón tay Lục Ngôn Xuyên trượt xuống bắp chân Cố Minh Châu mà xoa bóp, chút tâm trí xao nhãng: “Mẹ Tiểu Triệt nghỉ hè, bảo thời gian ở nhà bầu bạn với thằng bé nhiều hơn.”

 

Thực Lục thấy tình cảm đôi vợ chồng trẻ hòa hợp trở , liền nắm bắt cơ hội , ngừng nghỉ phái bố Lục đến Lục thị việc.

 

Chỉ là sợ con dâu ngại, nên mới đổi cách .

 

“Vậy Tiểu Triệt ?” Cố Minh Châu dừng đũa, lúc mới giật nhận , cô ngủ đến tận giờ mà con trai tìm cô ?

 

Hơn nữa, chẳng bây giờ cả nhà đều chuyện ?

 

Cố Minh Châu Lục Ngôn Xuyên, mặt đầy vẻ trách móc.

 

“Mẹ lâu gặp cháu, bà đưa Tiểu Triệt ngoài chơi , hôm nay ở nhà chỉ chúng thôi.”

 

Lời của Lục Ngôn Xuyên thành công khiến Cố Minh Châu yên tâm, cuối cùng cô cũng ăn hết bát mì, cảm giác khó chịu trong cũng tan hơn nửa.

 

“Mẹ với đưa Tiểu Triệt ?” Cố Minh Châu sấp chiếc gối mềm mại, khẽ nghiêng đầu hỏi Lục Ngôn Xuyên vẫn đang “thợ mát xa”.

 

“Đi tham gia buổi đấu giá .”

 

Cố Minh Châu “Ồ” một tiếng: “Khi nào thì kết thúc? Chúng bây giờ còn kịp ?”

 

Động tác tay của Lục Ngôn Xuyên khẽ dừng , cứ nghĩ ở cùng bố sẽ khiến Minh Châu thoải mái.

 

“Không kịp ,” khóe môi cong lên một nụ , “Tính thời gian thì chắc sắp về .”

 

 

Loading...