Trọng sinh sau, được chồng và con trai phúc hắc cưng chiều lên tận trời - Chương 24: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:12:10
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Công chúa bế

 

“Đây là di chúc mà Uyển Nhi lập năm đó, đó ghi rõ ràng, tất cả tài sản tên Cố thị của cô đều thuộc về Minh Châu.”

 

“Bao nhiêu năm qua, Minh Châu cố gắng hết sức bảo vệ gia đình các , chúng cũng từng nghĩ các đối xử với Minh Châu tệ nên so đo. giờ Minh Châu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, thì chúng giúp Minh Châu lấy những gì vốn dĩ thuộc về con bé!”

 

Ông ngoại Tống cả đời chinh chiến, khi nhường vị trí thì ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, khác gì một ông lão bình thường.

 

hôm nay vì Cố Minh Châu, ông chủ động , khôi phục dáng vẻ một nắm quyền của Tống thị mạnh mẽ và quyết đoán như xưa.

 

Cố Hoành Xương như sét đánh, cả cứng đờ tại chỗ, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xám xịt.

 

Ông vạn ngờ, phụ nữ c.h.ế.t tiệt Tống Uyển để một bản di chúc như khi qua đời, mà ông , đầu ấp tay gối với cô hề !

 

Cố Tư Tư cuối cùng nhịn , hét lên chói tai cố gắng giằng khỏi bảo vệ xông lên sân khấu, chỉ Cố Minh Châu mà mắng, “Cố Minh Châu, con tiện nhân ! Mày tính toán từ ? Mày chính là cướp tất cả của tao! Mày dựa cái gì! Dựa cái gì!”

 

Cố Minh Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Lục Ngôn Xuyên, trong mắt hề một chút gợn sóng, “Cố Tư Tư, cô sai , những thứ , từ đến nay từng là của các . Chẳng qua là chim khách chiếm tổ chim khách mà thôi, tất cả những gì các đều là giẫm đạp lên mà thành, đến lúc trả .”

 

Cố Tư Tư còn gì đó, nhưng ông ngoại Tống cho họ cơ hội đó, ông phẩy tay, hiệu cho bảo vệ ‘mời’ gia đình Cố Hoành Xương ngoài.

 

Cố Hoành Xương còn giằng co, nhưng bảo vệ giữ chặt, cùng con Tô Như kéo khỏi sảnh tiệc, còn hai kẻ xu nịnh của Cố Tư Tư cũng nhân cơ hội lủi mất.

 

Suốt quá trình đó, Cố Minh Châu luôn lạnh lùng ngoài quan sát, cứ như tất cả những chuyện hề liên quan đến cô.

 

Sảnh tiệc khôi phục sự yên tĩnh, các vị khách , ai ngờ bữa tiệc hôm nay diễn theo cách .

 

Màn kịch lố bịch cuối cùng cũng kết thúc, ông cháu mấy xuống sân khấu, như thể chuyện gì xảy , bữa tiệc tiếp tục diễn .

 

Ông ngoại Tống Cố Minh Châu, trong mắt nửa là trìu mến nửa là đau lòng, “Minh Châu, những năm qua con chịu uất ức , từ nay về , ông ngoại nhất định sẽ để bất kỳ ai ức h.i.ế.p con nữa.”

 

Nhìn mái tóc bạc phơ của ông ngoại, thà rằng để tiệc sinh nhật hủy hoại như cũng khiến Cố gia mất mặt, Cố Minh Châu cố nén vị chua chát dâng lên nơi chóp mũi, ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Mẹ ơi, Tiểu Triệt cũng sẽ mau lớn để bảo vệ !”

 

Thấy cuối cùng cũng tới, Lục Vân Triệt vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Tống Thanh Uyển, chạy đến mặt Cố Minh Châu, nắm chặt nắm tay nhỏ bé nghiêm túc .

 

Đương nhiên, đây chỉ là Lục Vân Triệt tự cho là như .

 

Bởi vì các trưởng bối dáng vẻ lớn nhỏ bé của bé, sợ tổn thương lòng tự trọng của con nít, đang cố gắng nhịn .

 

“Ừm ~ ~ bé con mau lớn lên, giúp đ.á.n.h đuổi .” Cố Minh Châu cúi .

 

Không khí nhất thời cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, cuối cùng cũng dáng vẻ của một buổi tiệc sinh nhật.

 

Các phương tiện truyền thông cho phép cũng bắt đầu rầm rộ tuyên truyền về bữa tiệc thịnh soạn .

 

Bữa tiệc vẫn đến hồi kết trong sự lưu luyến của ông Tống, ông cụ ủ rũ tiễn Cố Minh Châu đến cửa xe, “Minh Châu…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-duoc-chong-va-con-trai-phuc-hac-cung-chieu-len-tan-troi/chuong-24.html.]

 

Mèo con Kute

“Ông ngoại, khi nào rảnh con sẽ đến thăm ông.” Cố Minh Châu hiểu lời hết của ông Tống, liếc mắt hiệu cho Lục Ngôn Xuyên.

 

Nhận chỉ thị của vợ, Lục Ngôn Xuyên lập tức tiếp lời, “Ông ngoại, đợi Tiểu Triệt nghỉ học, con sẽ đưa Minh Châu và Tiểu Triệt qua ở với ông một thời gian.”

 

“Ôi! Được, .” Ông Tống bảo đảm, tinh thần cả khỏi lên mấy phần, ông giơ tay vẫy vẫy với cô, “Vậy nhanh , mệt cả một đêm , mau về nghỉ ngơi.”

 

Cố Minh Châu gật đầu định lên xe, Tống Thanh Uyển, cả đêm nay cứ như rận cắn, cuối cùng cũng ngập ngừng mở lời, “Cái đó… nếu lúc nào cô chơi đua xe, vẫn sẽ đưa cô .”

 

Cố Minh Châu mắt sáng lên, cô ba của hết giận , lông mày khẽ nhướng lên, hướng về phía Tống Thanh Uyển , “Tùy tâm trạng thôi!”

 

Sau đó một nữa tạm biệt mấy , lên xe rời khỏi Tống gia.

 

Nghĩ đến dáng vẻ của Cố Minh Châu , Tống Thanh Uyển khẽ “chậc” một tiếng, nhưng khóe miệng nhếch lên, tâm trạng khá .

 

“Chậc cái gì mà chậc, đực đó gì, về nhà!” Ông Tống mắng một câu như , thèm để ý đến khác nữa, bỏ .

 

Nhìn ông cụ hùng dũng khi cháu ngoại gái đảm bảo, Tống Thanh Uyển hét lớn về phía ông, “Ông già! Gậy của ông cần nữa hả?” Sau đó cam chịu nhặt chiếc gậy lên, lẽo đẽo theo ông Tống về phía biệt thự cổ.

 

Về đến biệt thự cổ, ông cụ ôm món quà cháu ngoại gái tặng như báu vật, phòng.

 

Ông cụ lấy kính lão , cầm bức ảnh ở cùng hộp quà, đó là bức ảnh chụp trong sân vườn Tống trạch.

 

Khi đó, cô bé nhỏ xíu xích đu, ông Tống Khải Hào phiên bản trẻ hơn đang đẩy xích đu cho cô bé, mặt hai ông cháu tràn ngập nụ tươi rói.

 

Bức tượng nhỏ của Cố Minh Châu khắc dựa bức ảnh , ông cụ ảnh bức tượng, một "hí hí" , những nếp nhăn mặt sâu thêm mấy phần, nhưng nghĩ đến điều gì, ông tháo kính xuống lau mắt.

 

Cứ thế loay hoay lâu, ông cụ cuối cùng cũng chịu đựng nữa, ông quý báu cất ảnh và hộp quà tủ đầu giường, cẩn thận đặt bức tượng nhỏ lên đầu giường, xuống ngủ.

 

bao lâu , ông cụ bừng tỉnh, sờ sờ bức tượng, lâu, cuối cùng vẫn luyến tiếc cất bức tượng cùng tủ đầu giường mỉm chìm giấc ngủ.

 

 

Chiếc xe từ từ dừng cửa nhà.

 

Vật lộn cả một ngày, Lục Vân Triệt ngủ xe. Lúc , Lục Ngôn Xuyên cẩn thận bế Lục Vân Triệt đang ngủ say xuống xe, giao cho hầu đang chờ sẵn, đỡ Cố Minh Châu xuống xe.

 

Cố Minh Châu xe lâu chân tay mềm nhũn, quên mất còn đang giày cao gót, một chút mất thăng bằng liền trực tiếp đổ về phía .

 

May mà Lục Ngôn Xuyên phản ứng cực nhanh, vươn tay đỡ lấy cô, cùng với tiếng kêu kinh ngạc của Cố Minh Châu, trực tiếp bế cô lên.

 

Lục lão phu nhân thấy liền hiệu cho hầu, đưa Lục Vân Triệt về biệt thự cổ .

 

“Em thể tự …” Cố Minh Châu vòng tay ôm lấy cổ , vùi đầu thật sâu, c.ắ.n môi thì thầm.

 

Lục Ngôn Xuyên khẽ trầm thấp, đầu tiên phớt lờ yêu cầu của Cố Minh Châu, sải bước phòng.

 

 

Loading...