“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 98:: Lật đổ nhận thức về trọng sinh

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:25:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh im lặng lời nào, chỉ ôm chặt cô gái trong lòng, những ngón tay thon dài gân guốc nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

 

Ánh bình minh mờ ảo, thỉnh thoảng bên ngoài cửa sổ thể thấy tiếng chim hót líu lo.

 

Gió nhẹ thổi qua hàng cây, phát tiếng xào xạc, rèm cửa phòng ngủ cũng theo gió mà lay động qua .

 

Câu đó dường như khó để , khi do dự hơn mười giây, cô lau nước mắt một nữa mới chậm rãi mở lời.

 

Giọng vẫn còn run rẩy: “Em trọng sinh.”

 

Đối với câu , hề tỏ ngạc nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, dường như từ lâu .

 

“Em thấy… em thấy quỳ chín ngàn bậc thang vì em, em thấy …”

 

Cho đến khi thấy câu , sắc mặt mới trở nên nặng nề từng , đôi mắt đen láy ngẩn ngơ trong lòng, trong mắt là nỗi xót xa thể diễn tả thành lời.

 

Để cô một đối mặt với những điều đó, chắc hẳn sợ hãi.

 

Tất cả đều là của .

 

Cô chớp mắt lau nước mắt, buông lỏng cổ áo .

 

Ở cổ áo cô nắm đến ẩm ướt một mảng vì căng thẳng và sợ hãi.

 

Ngón tay thon dài trắng nõn xinh của cô nắm lấy tay trái , nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay .

 

Lòng cô chợt se .

 

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tay : “Em thấy ở đây chảy nhiều máu, nhiều…”

 

“Anh nhắm mắt giường, em sợ, em gọi thế nào cũng đáp …”

 

“Sau thể đừng quan tâm đến em , em sợ lắm…”

 

Anh nhíu mày chua xót, khẽ cọ cọ má cô.

 

“Ừm, ngoan, đừng nữa.”

 

“Anh sẽ phớt lờ em , dù là trong mơ cũng .”

 

“Tất cả đều là giả, chỉ là một giấc ác mộng thôi.”

 

“Không ác mộng.”

 

Giang Chỉ lập tức phủ nhận, đây ác mộng, đây là điều cô thực sự trải qua.

 

“Ngoan, kể cho trong mơ xảy chuyện gì?”

 

Giang Chỉ ngẩng đầu lên, bĩu môi, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

 

Giọng cô vốn mềm mại, cộng thêm dáng vẻ đáng thương , thật sự khiến xót xa.

 

“Có cần kể từ đầu ?”

 

“Cần.”

 

“…”

 

Cùng với tất cả những chuyện xảy ở kiếp , cộng thêm giấc mơ kinh hoàng , Giang Chỉ trực tiếp kể tất cả chuyện một cách mạch lạc.

 

Hoàn giấu giếm một chút nào.

 

Sau khi trút hết chuyện, trong lòng cô lập tức thoải mái hơn nhiều, một sự nhẹ nhõm từng .

 

Tần Tự , trong cổ họng phát một tiếng khẽ trầm đục, xen lẫn một chút chua chát.

 

“Bé con, khả năng nào, em chỉ là mơ một giấc mơ tiên tri về tương lai ?”

 

“Mơ tiên tri về tương lai?”

 

“Ừm, em thử nghĩ xem, thế giới thật sự thuyết trọng sinh ? Trọng sinh? Xuất hồn? Những điều khoa học ?”

 

Nghe thì tuyệt đối khoa học, nhưng nó thực sự xảy .

Mèo Dịch Truyện

 

Giang Chỉ khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ lời Tần Tự .

 

Tần Tự Giang Chỉ một cái, duỗi ngón tay lạnh , nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cô.

 

“Bé con, em thông minh như , cũng sẽ tin những chuyện vô lý thế ?”

 

“Em kiếp c.h.ế.t cùng em, nhưng lúc đó hai chúng căn bản hề quen . Người quen tại đưa quyết định ngu ngốc như ? Em sẽ vì một lạ quen c.h.ế.t ?”

 

“Không.” Giang Chỉ lắc đầu, suy nghĩ bắt đầu Tần Tự dẫn dắt.

 

“Ừm, bé con, em nghĩ kỹ xem, lỗ hổng logic ?”

 

Cô sờ cằm, dần dần bắt đầu d.a.o động.

 

Bởi vì điểm thực sự vô lý, kiếp , cô và Tần Tự chỉ là bạn học bình thường.

 

Ngay cả chuyện cũng ít, thể c.h.ế.t cùng cô chứ?

 

mà… em thật sự cảm thấy chân thật…”

 

“Anh hiểu sự chân thực của trải nghiệm đối với em. Não bộ của con khi trải qua chấn thương hoặc áp lực, sẽ thông qua giấc mơ để xây dựng cơ chế tự bảo vệ. Vì em mới liên tục mơ thấy những giấc mơ tiên tri đó, thực trong tâm lý học, đây là biểu hiện điển hình của PTSD.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-98-lat-do-nhan-thuc-ve-trong-sinh.html.]

“Bé con, em nghĩ kỹ xem, khi ở bên , em gần như ngừng dùng t.h.u.ố.c điều trị trầm cảm ?”

 

Câu dường như đ.á.n.h trúng trọng tâm.

 

Kể từ khi tiếp xúc với Tần Tự, cô dần dần cần phụ thuộc t.h.u.ố.c nữa.

 

Đặc biệt là từ những ngày trở về Hải Thị, cô cắt thuốc.

 

Tình yêu… thật sự là liều t.h.u.ố.c nhất ?

 

Cô khẽ lẩm bẩm: “Lẽ nào thật sự là ?”

 

“Không đúng…” Cô dường như tìm thấy những manh mối nhỏ bé: “Thế còn đề thi đại học? Rõ ràng nhớ một đề thi đại học…”

 

Tần Tự nhướng mày, khóe môi treo một nụ bất cần.

 

“Bảo bối, em giờ luôn đoán đề chuẩn, quên ?”

 

“Kiếp em thi 745 điểm, tại thi đại học chỉ 744 điểm? Trọng sinh nên thi hơn ?”

 

Cô cố gắng nhớ tất cả những hình ảnh trùng khớp với kiếp , nhưng thấy khó mà tìm một chút manh mối nào y hệt.

 

Tần Tự dùng những ngón tay xương xẩu rõ ràng của vuốt ve ngón tay Giang Chỉ.

 

“Bảo bối, xem dữ liệu kiểm tra của em ở bệnh viện đây, dữ liệu cho thấy giá trị áp lực em trải qua liên tục trong hai năm đều 360 điểm, nguy cơ gây bệnh còn cao hơn 580 điểm của một năm đơn lẻ.”

 

“Vượt quá 300 điểm, nguy cơ mắc bệnh tâm thần sẽ tăng 80%, vượt quá 400 điểm thì chắc chắn sẽ suy sụp, còn những thời điểm mà ‘ký ức trọng sinh’ xuất hiện, đúng là ngày hôm khi đường cong áp lực của em một nữa vượt qua mức cảnh báo.”

 

“Nếu như em kiếp , áp lực như thế , bảo bối kiếp thể bình an vô sự trải qua nhiều năm như ? Không đưa bệnh viện tâm thần ? Ở đó cũng yêu em như yêu bảo bối, trở thành liều t.h.u.ố.c quý của em ?”

 

Không .

 

Ở đó liều t.h.u.ố.c quý, chỉ ngày qua ngày tăng thêm liều lượng thuốc.

 

Còn t.h.u.ố.c an thần bắt buộc khi ngủ.

 

Giang Chỉ lắc đầu, những xiềng xích trong lòng dường như đang dần thứ gì đó phá vỡ: “Trong mơ ai yêu …”

 

“Bảo bối, yêu em là đủ .”

 

“Nếu thể ở bên em sớm hơn, em trải qua những đau khổ đó .”

 

Những lời gần như lật đổ nhận thức của Giang Chỉ.

 

Tần Tự tẩy não, dần dần cảm thấy những gì Tần Tự mới là hợp lý nhất, còn những gì cô trải qua, vốn dĩ chỉ là một giấc mơ hoang đường và vớ vẩn.

 

Bởi vì Tần Tự sẽ lừa dối cô, chỉ sẽ yêu cô.

 

Trên đời chuyện trọng sinh vớ vẩn như chứ.

 

Đáng lẽ nghĩ sớm hơn.

 

Giang Chỉ suy nghĩ lâu, trong lòng dần dần chấp nhận sự thật .

 

Cô vòng hai tay ôm lấy eo , ngẩng đầu, cằm tựa n.g.ự.c , đôi mắt chằm chằm : “Tần Tự, nếu em thật sự trở thành một bệnh tâm thần vẫn sẽ yêu em chứ?”

 

“Sẽ.”

 

“Anh sợ khác chê ?”

 

“Họ dám.”

 

“Tại với em như .”

 

“Đàn ông một lòng một chỉ với vợ , mới là đàn ông đích thực.”

 

“Cả đời sợ vợ, đại phú đại quý.”

 

“Phụt… ha ha ha…”

 

Câu thốt từ miệng Tần Tự thanh lãnh cao quý, đặc biệt thú vị.

 

“Vậy nếu em c.h.ế.t, sẽ… ưm…”

 

Lời hết, đôi môi ấm áp của Tần Tự cắt ngang.

 

Môi cô chặn , thể lời nào.

 

Gần như ngay lập tức, ánh mắt trở nên tham lam, nụ hôn của nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng cam chịu chỉ một chút ngọt ngào ít ỏi đó.

 

Vậy là một bàn tay đỡ lấy gáy cô, nụ hôn càng lúc càng bá đạo, càng lúc càng hung dữ, như nuốt chửng cô trong cơ thể .

 

“Không từ đó!”

 

“Nếu sẽ hôn em đến ngất xỉu.”

 

Trong giọng điệu trầm khàn, tràn đầy ý cảnh cáo.

 

Tần Thời Viên, tòa trang viên kiểu Pháp như trong mơ , là một nhà tù mà Tần Tự đặc biệt xây dựng cho cô.

 

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn, cô đều ở bên .

 

Ăn cơm cùng , học cùng , về nhà cùng , ngủ cũng cùng , việc cũng cùng

 

Anh sớm tính toán hết con đường còn của cuộc đời cô.

 

 

Loading...