“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 96: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:25:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nếu kiếp , để yêu em

 

Chớp mắt, cảnh vật đổi.

 

Là bệnh viện.

 

Không khí vô cùng nặng nề.

 

Gương mặt gầy gò tiều tụy của đàn ông còn chút máu, đôi môi mỏng vốn ấm áp hồng hào giờ tái nhợt bất thường.

 

Trên giường bệnh là gương mặt trắng bệch của Giang Chỉ, máy điện tâm đồ bên cạnh hiện một đường thẳng, phát tiếng “tít…” chói tai.

 

Anh quỳ giường bệnh, nắm chặt bàn tay băng bó của cô, đặt lên trán , nhưng dám dùng sức, sợ cô đau.

 

giường… sớm còn một thở nào.

 

c.h.ế.t…

 

“Tự Nhiên , c.h.ế.t thể sống , con cũng đừng quá đau lòng.” Ở cửa phòng bệnh là bóng dáng còng lưng của ông cụ.

 

Ông chống gậy gỗ, vẻ mặt đầy ưu phiền.

 

Bên cạnh còn Tần Chi Ý.

 

“Ông nội, ông về , đừng bận tâm cháu.” Giọng Tần Tự khẽ, yếu ớt.

 

Nghe mà đau lòng.

 

Ông cụ lặng lẽ lau nước mắt.

 

Đó là đứa cháu nội yêu quý nhất của ông, là thái tử gia của Hải Thị.

 

Bộ dạng bây giờ mà ông yên tâm nổi?

 

Dường như một bàn tay vô hình siết chặt trái tim Giang Chỉ, khiến cô nghẹt thở ngay lập tức.

 

Đây là cảnh tượng khi cô c.h.ế.t, hóa lúc đó Tần Tự yêu cô sâu đậm đến .

 

Cô như một linh hồn cô độc, thứ xảy cái c.h.ế.t của .

 

Hóa , từ khi cô thể điều khiển cơ thể , cũng là lúc cơ thể mất sinh khí.

 

Vậy nên…

 

Giang Chỉ thực c.h.ế.t từ lâu.

 

Mọi chuyện xảy giữa cô và Tần Tự chỉ là một giấc mơ khi c.h.ế.t.

 

Là một ảo ảnh tươi giây phút lâm chung.

 

Không trọng sinh, , cuộc sống viên mãn với Tần Tự, càng thể kết hôn với yêu ba ngày .

 

Cũng sẽ sinh một đứa trẻ giống Tần Tự đến bảy phần .

 

Tất cả đều là ảo ảnh.

 

Mọi thứ đều là giả dối.

 

Những ấm áp cô từng cảm nhận chân thật, đều là giả.

 

thể chấp nhận điều đó.

 

Nếu từng yêu Tần Tự, thì cô c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, chẳng gì to tát.

 

rõ ràng… cô thực sự yêu .

 

Vòng tay của Tần Tự ấm áp đến , ánh mắt cô rực cháy đến , thở quen thuộc đến .

 

Chính Tần Tự cứu rỗi Giang Chỉ, đích đưa cô khỏi vực sâu.

 

“Tất cả những điều thể là giả, tuyệt đối thể!” Cô điên cuồng gào thét.

 

“Em yêu Tần Tự, em là thật sự tồn tại!”

Mèo Dịch Truyện

 

Cô quỳ bên cạnh Tần Tự, đôi mắt trống rỗng của , trong khoảnh khắc, dường như cô nhớ điều gì đó.

 

, chiếc vòng Tần Tự tặng cô.

 

Chiếc vòng.

 

Cô nâng tay lên, liền thấy chiếc vòng ngọc trong suốt long lanh cổ tay, đó là món quà đầu tiên Tần Tự tặng cô.

 

Lúc nó vẫn yên lặng cổ tay cô.

 

Chiếc vòng ngọc dường như lật đổ suy đoán đó của cô.

 

Chứng minh rằng chuyện cô và Tần Tự trải qua đều là thật!

 

“Giang Chỉ… mới cứu em.”

 

Giọng thanh lãnh của từ từ thốt , khẽ, nhạt.

 

Người giường sớm còn phản ứng.

 

chỉ thể lặp lặp câu .

 

Cho đến khi vệ sĩ từ bên ngoài bước , đôi mắt lạnh lẽo của mới đỏ ngầu.

 

“Ngoan, đưa em .”

 

Anh cẩn thận ôm cô lên, cố ý tránh bàn tay băng bó, như thể sợ cô đau.

 

Hải Thị.

 

Nửa đêm, mưa như trút nước kèm theo gió mạnh trút xuống ngóc ngách của thành phố.

 

Như tiếng than bất cam, gào thét…

 

Trực thăng hạ cánh đỉnh các tòa nhà cao tầng.

 

Trên đường phố, những chiếc xe đen phóng nhanh như điên.

 

Dường như chuyện lớn sắp xảy .

 

Dưới tòa nhà công ty của Thẩm Tư Niên, hàng chục chiếc xe dừng ngay lập tức, những trong xe giương s.ú.n.g chĩa cổng công ty.

 

“Không để một ai!” Một đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm lạnh lùng lệnh.

 

Hàng chục sát thủ mặc áo vest đen cầm s.ú.n.g xông .

 

Sau một tràng s.ú.n.g nổ và tiếng la hét, thứ im bặt, khi trả thù theo danh sách tên và ảnh, nhóm sát thủ nhanh chóng rút lui nước ngoài.

 

Trực thăng yểm trợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-96.html.]

 

Trên thế giới , tất cả những kẻ từng ức h.i.ế.p Giang Chỉ đều chôn theo cô.

 

Chùa Bình An.

 

Tần Tự ôm trong lòng, bước từng bậc thang, mỗi bước một quỳ mà leo lên.

 

Miệng lẩm bẩm: “Cầu nguyện Giang Chỉ kiếp , bình an vô sự, vạn sự thuận lợi, bệnh tai, hạnh phúc viên mãn, như nguyện sáng tỏ, năm tháng bình an, thường an thường lạc, điều ước đều thành…”

 

Gần như dùng hết tất cả lời cầu nguyện.

 

Gió bão và mưa dữ dội xung quanh ngừng quật .

 

hành động của ngừng nghỉ.

 

Gương mặt càng thêm u ám đến đáng sợ.

 

Trong mắt là một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Giang Chỉ từng bước theo , nước mắt lặng lẽ rơi.

 

Thì … thì đời thật sự yêu cô đến thế.

 

Lời Tần Tự yêu cô hơn cô yêu một vạn , là thật.

 

Anh thật sự coi cô như sinh mệnh.

 

Hương khói ở Chùa Bình An nhiều, thể ít.

 

Một trong những lý do là vì nơi đây hẻo lánh, ngọn núi phía Nam xa xôi nhất, phần đổ nát, với những bậc thang uốn lượn cao tới chín ngàn bậc.

 

Lý do Tần Tự chọn nơi đây chỉ vì cái tên của nó là “Chùa Bình An”.

 

Bình An.

 

Chỉ mong Giang Chỉ kiếp bình an vô sự.

 

Chín ngàn bậc thang, quỳ từng bước mà lên.

 

Khi rạng đông ló dạng, đưa Giang Chỉ đến ngôi chùa.

 

Lúc , đầu gối quần tây của Tần Tự bê bết m.á.u thịt, lộ cả xương trắng, những nơi qua còn lưu dấu chân dính máu.

 

Anh như thể đau.

 

Trong đại điện, thắp ba nén hương, quỳ Phật, tiếp tục cầu nguyện cho Giang Chỉ.

 

Lão đạo sĩ ở cửa đang cầm chổi quét thì dừng , lắc đầu bất lực.

 

Giọng vô cùng già nua: “Vì một mà g.i.ế.c hàng trăm , sai lầm, sai lầm lớn…”

 

Tần Tự im lặng, một lời.

 

Cho đến khi bái xong mới chậm rãi thốt vài chữ: “Mọi lầm, một gánh chịu, liên quan đến cô .”

 

“Ai…”

 

Lão đạo thở dài một tiếng, “Có hối hận ?”

 

“Không hối hận.”

 

Anh chỉ hối hận giao cô cho đàn ông khác.

 

“Nhân quả luân hồi cuối cùng sẽ báo, đài sen nối tiếp duyên tiền kiếp.

 

Thân tuy mất hồn về nơi, tái thế tương phùng ắt lúc.”

 

“Người trẻ tuổi… đừng phạm sai lầm nữa, g.i.ế.c , .”

 

Nói xong, lão đạo cầm chổi, quét những hạt bụi tồn tại mặt đất, ngẩng đầu, về phía Giang Chỉ đầy thâm ý.

 

Giang Chỉ sững sờ, kịp bận tâm đến nỗi buồn.

 

Ông thể thấy cô?

 

“Đi , về nơi con nên về, đừng lang thang, cẩn thận về đấy.”

 

Giang Chỉ vẫn kịp phản ứng với ý nghĩa lời của lão đạo sĩ.

 

Chớp mắt, cảnh vật đổi.

 

Anh vì cô, quỳ chín ngàn bậc thang.

 

Tần Tự từ chùa Bình An trở về, cẩn thận lau sạch vết m.á.u cô, cho cô một chiếc váy trắng, hệt như đầu gặp gỡ.

 

Cô yên lặng chiếc giường trải đầy cánh hoa cát tường hồng phấn.

 

Đó là những bông cát tường do Tần Tự đích trồng, mỗi bông đều chăm sóc tỉ mỉ.

 

Anh ngay bên cạnh Giang Chỉ, hai tay họ buộc chặt bằng một sợi ruy băng trắng, như thể sợ chia lìa.

 

Cuối cùng, một nụ hôn khẽ đặt lên môi Giang Chỉ, giọng của khàn đặc đến mức thể nhận : “Em chỉ thể là của .”

 

“Nếu kiếp , để yêu em.”

 

Anh dùng chút sức lực cuối cùng vuốt quần áo của , nhắm nghiền đôi mắt trống rỗng đỏ ngầu.

 

Cổ tay rũ xuống mép giường vẫn đang rỉ máu, sàn một vũng m.á.u tươi lớn.

 

Giang Chỉ quỳ chiếc giường trải đầy cánh hoa, sức vỗ Tần Tự đang ngủ say.

 

“Em !”

 

“Tần Tự! Anh dựa mà c.h.ế.t cùng em!”

 

“Em c.h.ế.t… Em sống thật !”

 

Đôi môi mỏng của khẽ mím chặt, hàng mi dài còn run rẩy, cả toát một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Ở đây chỉ còn tiếng gào thét tuyệt vọng và đau đớn của Giang Chỉ.

 

Nỗi bi thương như lũ quét tràn lòng cô, nhấn chìm , mỗi thở dường như đều xen lẫn mùi m.á.u tanh, đắng chát và đau khổ.

 

chạm cổ tay Tần Tự, nhưng dù thế nào cũng thể chạm tới.

 

Tận mắt yêu c.h.ế.t mặt, mà bản bất lực, đó là một cảm giác như thế nào.

 

Lần đầu tiên Giang Chỉ cảm thấy bất lực, tuyệt vọng đến .

 

Không gì cả, chỉ thể trơ mắt đau đớn kết thúc cuộc đời.

 

Nỗi đau nội tâm lặng lẽ lan tràn.

 

 

Loading...