“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 86: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:25:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa em gọi là gì?
Chỉ thấy rút một chiếc khăn ướt, lau qua lau tay vài cái, cuối cùng cũng mở miệng.
Vẻ mặt lạnh nhạt: “Ừ, em đừng gần Giang Chỉ.”
Nghe câu trả lời , Tần Giác Thiển rõ ràng chút khó chịu.
Mặc dù đây là đầu tiên cô gặp Giang Chỉ, nhưng cô vẫn thích một cô gái ngoan ngoãn như , giống như chị dâu cả. Anh cả cũng cho cô tiếp xúc nhiều với chị dâu cả.
Tại đều ghét bỏ cô như ?
Tần Giác Thiển tủi bĩu môi, chất vấn: “Lý do!”
Tần Tự nắm lấy tay Giang Chỉ, đặt lòng bàn tay vuốt ve, thậm chí thèm nâng mí mắt.
Giọng lạnh lùng: “Nếu cô vợ mà em trai tán đổ mấy nam sinh cấp ba bên cạnh câu dẫn, thì đừng mà dính líu .”
Tần Giác Thiển: …
Tần Chi Ý: như dự đoán.
Mọi : Ha ha ha ha…
Lời đúng là tiếng lòng của , thực cả Tần Độ cũng nghĩ .
“Suỵt…” Tần Hợi khẽ nhíu mày, nghi ngờ Quý Nam Kiều bên cạnh. “Vợ ơi, em sẽ …”
Quý Nam Kiều Tần Hợi đang nghĩ gì, cô vội vàng bịt miệng Tần Hợi, cắt ngang những lời định tiếp.
Cô kiêu hãnh bĩu môi, tự tin : “Dừng ! Em đời nào! Chồng em là trai nhất thiên hạ!”
Mọi : …………
“Tình tứ thì chỗ khác mà tình tứ!” Tần Chi Ý nhịn đảo mắt, sang đề nghị Tần Tự:
“Tần Tự, đưa Chỉ Chỉ dạo trong vườn .”
“Cũng .”
Thế là, giữa tiếng vang của , Tần Giác Thiển, vốn nổi tiếng là kẻ háo sắc, cũng lẳng lặng theo.
Khuôn viên của căn nhà cổ thật sự rộng.
Họ dạo trong hành lang, cứ vài chục bước qua một ô cửa sổ chạm khắc với những họa tiết khác .
Gió nhẹ thoảng qua mặt, đôi khi thể ngửi thấy mùi gỗ thông thoang thoảng tuyết từ Tần Tự.
Mấy nhàn nhã dạo trong vườn.
Giữa đám đông, vẻ mặt Tần Tự luôn chút khó chịu.
Tần Hợi, từng trải, chỉ trong một giây tinh ý nhận sự bất thường của Tần Tự, khi thấy Tần Tự càng lúc càng chậm, khóe môi khỏi nhếch lên, đồng thời động thanh sắc thúc giục những khác nhanh hơn.
Bước chân Tần Tự ngày càng chậm, lề mề phía .
Dần dần kéo giãn cách với họ.
Tần Chi Ý Tần Tự đầy ẩn ý, khẽ .
Cả ngày chỉ mấy cái tâm tư đó.
Trong tiếng trò chuyện rôm rả, Tần Tự và Giang Chỉ càng lúc càng rời xa đám đông.
Sau đó, giả vờ như quan tâm, dẫn Giang Chỉ rẽ một lối rẽ khác, tách khỏi những còn .
“Tần Tự, chúng lạc .” Giang Chỉ nhắc nhở.
Anh đầu , hờ hững : “Ồ? Thật ? Không chú ý.”
Giang Chỉ nghi ngờ mắt Tần Tự, phát hiện chút manh mối, bèn dò hỏi: “Ừm, em thấy , chúng tìm họ .”
Người bên cạnh buột miệng : “Không.”
Biết ngay Tần Tự là cố ý mà.
Lời dứt, Giang Chỉ ép sát một ô cửa sổ chạm khắc, xung quanh là tiếng lá cây xào xạc.
Mèo Dịch Truyện
“Anh nếm thử hương vị của bé cưng.”
“Không !” Giang Chỉ theo bản năng từ chối.
Đây là ở nhà cổ, vườn Tần Thời.
Có thể thấy bất cứ lúc nào, giữ chừng mực.
Tần Tự thích vẻ mặt Giang Chỉ cự tuyệt như thể cách xa ngàn dặm, ánh mắt tối sầm , nhuộm một vài phần u ám khó hiểu.
“Đừng từ chối .”
Vẻ từ chối của cô chỉ càng kích thích ý chí chinh phục của .
Thế là, đợi ai phản ứng, đôi môi mỏng của phủ lên bờ môi mềm mại ấm áp .
Anh ôm chặt lấy cô, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, mặc kệ sự giãy giụa nhẹ của cô, cố định cô trong lòng .
“Bé cưng, hít thở theo sẽ mệt …”
Lần thể hôn lâu hơn một chút.
“Em … ưm…”
“Nói em , nếu sẽ cứ hôn em mãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-86.html.]
“Em … ưm…”
“Nói .”
Anh nhẹ nhàng c.ắ.n lên môi cô, đây là hình phạt cho việc cô từ chối.
“Thật sự … á…”
“Nói .” Nếm hương vị, Tần Tự từ từ nhếch môi, ánh mắt tràn ngập nụ tham lam.
“Ngoan, nhanh .”
Anh dường như khao khát câu đó.
Mỗi Tần Tự chừa thời gian cho Giang Chỉ chuyện chỉ vỏn vẹn vài giây, cơ hội đàm phán.
Sau vài từ chối, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp.
Ngoan ngoãn .
Giang Chỉ cuối cùng cũng hiểu , mặt Tần Tự, phản kháng là vô hiệu.
khi tìm hiểu, cô phát hiện chiêu nũng nịu lẽ là hiệu quả nhất.
Ngoài , cô tạm thời cũng nghĩ cách nào hơn.
Thế là cô nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Tần Tự, lay lay.
Rồi cố ý nén giọng, đôi mắt ngây thơ ngẩng lên đôi mắt sâu thẳm của : “Ông xã~ nhưng mà em sợ khác thấy mà…”
Giọng cô vốn ngọt ngào mềm mại, khi nũng nịu càng tuyệt vời, khiến thể cưỡng .
Tần Tự chịu nổi.
Đôi mắt lập tức tối sầm , hàng mi dài khẽ run lên theo cảm xúc khó tả, giọng cũng lập tức trở nên trầm thấp khàn khàn: “Ngoan, em gọi là gì?”
Trong giọng điệu của dường như chứa đựng đầy cảm xúc, tình yêu, cưng chiều, ngạc nhiên, và cả sự khó tin, cảm giác thỏa mãn to lớn lập tức bao trùm lấy .
Giang Chỉ ngượng ngùng c.ắ.n môi .
C.h.ế.t , ngại quá dám gọi thứ hai.
“Về nhà ngoan ngoãn gọi cho nhé, ?”
Hơi thở ấm áp phả tai cô, ngứa ngáy, đ.á.n.h thẳng tim.
Giang Chỉ chớp chớp mắt ánh mắt tham lam của Tần Tự, lẽ cô nhận hôm nay dù thế nào cũng thể tránh khỏi.
Thế là giây tiếp theo, chuyện diễn đúng như cô dự đoán.
Hơi thở ấm áp từ tai di chuyển đến khóe môi, bá đạo cạy mở đôi môi cô, tăng thêm lực hôn.
Giang Chỉ hai tay đặt lên n.g.ự.c , chậm rãi nhắm mắt , khẽ thở dốc, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của trai trẻ.
Cô cố gắng học cách bắt kịp nhịp thở của Tần Tự, nhưng ngờ nhịp thở của trai cũng dần trở nên gấp gáp, cô dần cảm thấy khó thở.
Hormone lan tỏa một cách kiêng dè.
Bên , Tần Giác Thiển, nhận thiếu mất hai , gọi dừng .
“Mấy thấy thiếu hai ?”
Tần Hợi khẽ một tiếng.
Tần Chi Ý đảo mắt.
“Thấy , thì ?”
“Không , em với họ.”
Nói , Tần Giác Thiển định tìm .
Ngay cả Quý Nam Kiều, phản ứng chậm chạp, cũng nhận .
“Tần Giác Thiển! Em đợi …”
Tần Chi Ý túm lấy gáy Tần Giác Thiển, càu nhàu: “Cậu đúng là đồ ngốc, phá đám hẹn hò của gì.”
“Tần Tự khó khăn lắm mới theo đuổi Giang Chỉ, đúng là to gan, dám quấy rầy ông hoàng khó ở hẹn hò.”
“Quên hậu quả khi bạn trai cũ của đắc tội với Tần Tự ?”
Sau lời nhắc nhở của Tần Chi Ý, cô mới sực tỉnh.
Bạn trai cũ mà cô từng hẹn hò, vì một câu mạo phạm Tần Tự, kết quả là chia tay với Tần Giác Thiển mười phút , và cũng mười phút đó thì đ.á.n.h cho tàn phế.
Tần Giác Thiển sững sờ, dường như hồi tưởng cảnh tượng đó.
Cô ngượng ngùng vuốt tóc, dường như chẳng hề bận tâm đến bạn trai đánh, chỉ chút ngưỡng mộ Tần Tự: “Hết cách , là Tần Tự theo đuổi cô gái thích, đ.á.n.h cũng đáng đời thôi mà.”
Tần Chi Ý khoanh tay, ánh mắt đầy ẩn ý liếc Tần Giác Thiển: “Cái bạn trai cũ đó một ngày đ.á.n.h hai trận, trận đầu là Tần Tự, còn trận thứ hai thì ?”
Tần Giác Thiển vô tư bĩu môi, ánh mắt láo liên.
“Ai bảo em trai chúng theo đuổi cô gái thích? Giờ theo đuổi ?”
Tuy Tần Giác Thiển là chậm chạp, nhưng cái tâm bảo vệ của cô cũng chẳng khác Tần Chi Ý là bao.
Nói đúng , dù nhà họ Tần mâu thuẫn nội bộ thế nào, ai thể chấp nhận của ngoài ức hiếp.
Nói cũng .