“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 76: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nâng đá đập chân

 

“Thím hai, món thím nấu ngon thật đấy.” Giang Chỉ cảm giác đang ăn ở nhà hàng, khỏi cảm thán tài nấu nướng của thím hai.

 

Diêu Mạn Vân ngượng ngùng mấy tiếng, “Ngon thì cháu ăn nhiều .”

 

“Cảm ơn thím hai nấu một bàn đồ ăn lớn như cho chúng cháu.”

 

Chưa đợi Diêu Mạn Vân gì, bà cụ vốn im lặng từ khi bàn cất lời.

 

“Giang Chỉ, gần đây trở nên ham ăn lười thế? Đến cả cũng sai bảo con!”

 

Bà cụ kẹp đôi đũa giữa những ngón tay run rẩy, chỉ đĩa cần tây bàn, định giáo huấn Giang Chỉ một trận.

 

“Con gái ăn cần tây mới chăm chỉ, mới nhà chồng ghét bỏ.”

 

Giọng bà cụ lạnh như gió bấc tháng chạp, kéo dài âm cuối.

 

Ánh nắng buổi trưa vốn khiến cảm thấy nóng nực khắp , cộng thêm những lời bà cụ , chỉ khiến thêm phần bực bội khôn xiết.

 

“Bà nội, cháu bảo là bà bé não mà?”

 

Vẻ mặt Giang Chỉ bình tĩnh, ngữ khí càng thêm ôn hòa.

 

“Cần tây thể hạ huyết áp, bà ăn nhiều mới sống lâu trăm tuổi, sống để xem cháu gái bà tự nuôi tám giúp việc trong nhà thế nào, đến lúc đó sẽ cho bà thấy cái gì gọi là thật sự chăm chỉ.”

 

“Mày… hỗn láo vô lễ!” Bà cụ giáo huấn , ngược còn mất mặt.

 

Tức giận đập mạnh xuống bàn.

 

Người họ đối diện đến cả đôi đũa trong tay cũng tiếng động rơi.

 

“Ha ha…” Giang Chỉ một tiếng bỏ một miếng thịt miệng.

 

thì nếu ăn nữa e rằng sẽ ăn , đối với món ngon, nên tận hưởng khi còn thể.

 

Giang Vân Khởi đen mặt: “Bà nội, nếu chị cháu thực sự vô lễ thì bảo bà ăn nhiều cần tây để sống lâu trăm tuổi , bà đúng là vô lý!”

 

Sự chú ý của cả bàn đều đổ dồn bà cụ và Giang Chỉ.

 

Không khí quái lạ, nhưng Giang Vân Khởi cũng sai.

 

Tuy nhiên, điều bất ngờ nhất xảy .

 

Tống Khả, vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên dậy, bưng đĩa cần tây đến bên cạnh bà cụ.

 

Giữa ánh mắt kinh ngạc của cả bàn, cô hất bộ cơm trong bát bà cụ lên đĩa cần tây ai động đến.

 

“Mẹ, Giang Chỉ là sinh viên đại học, chắc chắn hiểu hơn chúng con, bảo ăn cần tây cũng là vì cho , ăn nhiều cần tây .”

 

“Chúng con còn sống thêm mấy năm nữa mà.”

 

Lời vẻ lạ, luôn cảm thấy vô cùng gượng gạo, nhưng Tống Khả xuất phát từ ý , khó mà cái sự gượng gạo đó .

 

Hành động của Tống Khả là điều Giang Chỉ ngờ tới.

 

Không chỉ Giang Chỉ bất ngờ, cả bàn đều kinh ngạc Tống Khả.

 

Bà cụ càng thể tin , Tống Khả vốn luôn lời thể như .

 

Sau khi đặt cần tây cho bà cụ, Tống Khả trở về chỗ của , coi như gì xảy mà tiếp tục ăn cơm.

 

Bà cụ phản ứng , chuẩn nổi giận.

 

Con trai của Tống Khả đột nhiên phá lên, giơ ngón tay cái về phía Tống Khả.

 

“Mẹ, đúng là hiếu thảo!”

 

Thế là, đen cũng thành trắng.

 

Cái miệng đang há hốc của bà cụ lặng lẽ khép , há khép mấy , cuối cùng vẫn câm như hến.

 

Có lẽ đây chính là cái gọi là nâng đá đập chân .

 

Cũng thể gọi là trộm gà thành mất nắm gạo.

 

Giang Hoài Tín như chuyện gì, ghé sát Giang Hoài Sơn, buôn chuyện: “Giang Chỉ còn học ?”

 

Giang Hoài Sơn: “ , học, học thì gì.”

 

Giang Hoài Tín tặc lưỡi một tiếng.

 

Nghiêm túc : “Không học thì lấy chồng, dù thì học cũng lấy chồng, con gái giỏi giang đến mấy thì cuối cùng cũng về nhà thôi.”

 

Giang Chỉ cầm đũa lên, nhịn đảo mắt một cái.

 

Biết ngay bữa cơm chắc chắn sẽ yên mà.

 

“Bác cả, lời bác , nếu tất cả đều chung một kết cục là nấm mồ, thì nên trong quan tài chờ c.h.ế.t ngay từ khi còn sống ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-76.html.]

Một câu khiến cả bàn lời nào để .

 

Họ lúng túng .

 

Không khí im lặng một cách kỳ lạ trong một phút, trong khí chỉ còn tiếng bát đũa va chạm.

 

Lần Tống Khả cũng bất ngờ giúp chồng , câu của Giang Chỉ một nữa đ.â.m sâu trái tim cô.

 

Con gái cô là Giang Thu Tâm, bây giờ khác gì trong quan tài chờ c.h.ế.t ?

 

Ngược , bà cụ thò đầu , Giang Chỉ bằng ánh mắt độc ác.

 

“Con ranh con, cái mồm càng ngày càng chua ngoa, xem lấy về nhà nào chịu đựng mày, đàn ông ghét bỏ thì mới là lạ.”

 

Giang Chỉ đặt đũa xuống, một dáng vẻ sẵn sàng gây sự.

 

“Bà nội, cháu thấy cái mồm thối của bà cũng càng ngày càng chua ngoa đấy, suốt ngày mở miệng ngậm miệng cũng là đàn ông đàn ông, xã hội cũ mất từ lâu , đó là thời đại ‘nữ quyền độc lập’.”

 

“Có lẽ bà , chỉ những phụ nữ năng lực chẳng gì như bà mới một lòng một nghĩ đến việc dựa dẫm đàn ông, bà xem trong thời đại bây giờ, phụ nữ nào rời khỏi đàn ông mà tự nuôi sống ?”

 

“Một tháng mấy triệu, mười mấy triệu ai mà chẳng kiếm ? Nhất thiết van xin đàn ông nào đó mỗi tháng cho vài trăm, vài ngàn tệ, cho một miếng cơm ăn mới sống ? Bà mà hèn hạ thế?”

 

“Nếu đàn ông thì sống nổi, mau tìm một đàn ông ? Xem nhà đàn ông nào mồ mả tổ tiên bốc khói xanh mới lấy một bà cụ như bà tài cán gì chỉ lải nhải và hại khác?”

 

Một tràng những lời tuôn khiến cả bàn há hốc mồm.

 

Mấy họ Giang Chỉ bằng ánh mắt chút tán thưởng.

 

Giang Vân Khởi càng sùng bái chị gái .

 

Giang Hoài Sơn thấy Giang Chỉ tôn trọng già, chỉ thấy con gái lớn, học cách phản kháng.

 

Đây là chuyện , bà cụ cũng cần Giang Chỉ tôn trọng.

 

Chỉ bà cụ tức đến giậm chân, ánh mắt lạnh như dao.

 

Bà cụ thở hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, giọng run rẩy chỉ trích.

 

Mèo Dịch Truyện

“Thằng ba! Tao con gái thể học nhiều, mày xem nó ở bên ngoài học những gì? Không học tôn kính già yêu thương trẻ nhỏ, ngược còn học cái thói lanh mồm lanh miệng!”

 

“Đây là lời bình thường thể ?”

 

Giang Chỉ thầm trong lòng.

 

Bác hai Lý Lâm cũng , trong lòng mang theo oán hận.

 

từng học, lời ý , chỉ thể dùng giọng gay gắt đáp : “Đây lời bình thường thì là gì? Là với ch.ó ?”

 

Nói bà cụ là chó?

 

Mọi : ???

 

Hôm nay là thế nào ?

 

Cảm giác như trời đất đổi.

 

Bà cụ còn là bà cụ kính trọng, tin sợ hãi nữa, mà là một bà lão nông thôn phong kiến, ngang ngược, tư tưởng vẫn mắc kẹt ở thời cũ.

 

Có lẽ thời đại sớm đổi, trở thành thời đại ‘nữ quyền độc lập’ mà Giang Chỉ .

 

Tống Khả bây giờ càng ngày càng cảm thấy con gái nên học nhiều hơn, nếu tương lai sẽ chỉ thể mặc sắp đặt.

 

Nếu con gái cô là Thu Tâm cũng như Giang Chỉ, lời bà cụ mà lấy chồng sinh con, mà học đại học, bây giờ chắc chắn sẽ tự tin và rạng rỡ hơn Giang Chỉ nữa! Sẽ còn nhiều tiền hơn!

 

Nghĩ đến đây, cô gửi một tin nhắn cho Giang Thu Tâm.

 

【Cuộc hôn nhân , con ly hôn thì ly hôn , là của .】

 

Rầm…

 

Người già bàn dùng cả hai tay đập mạnh xuống bàn.

 

Đột nhiên bật nức nở: “Chúng mày… chúng mày đều phản !”

 

là một lũ bất hiếu! Bất hiếu quá!…”

 

“Một lũ vô lương tâm… đồ bạc bẽo!”

 

“Ta nuôi chúng mày lớn chừng , là để chúng mày báo đáp như thế !!”

 

Người già lóc, liếc mắt sang những đàn ông bàn, cố gắng để những đàn ông hết mực yêu thương , mặt bảo vệ .

 

Bác cả Giang Hoài Tín lúng túng gãi gãi mái đầu hói của .

 

Bất lực : “Mẹ, đừng ầm ĩ nữa, đều đói bụng cả .”

 

Trời lớn đất lớn, ăn cơm là lớn nhất.

 

Hiếu thảo? Không !

 

 

Loading...