“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 73: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng

 

Giang Hoài Sơn và Phan Văn Ý phía Giang Chỉ sắc mặt cũng mấy dễ chịu.

 

Họ đặt thùng sữa tươi mang từ nhà đến một cách tùy tiện ở cửa nhà.

 

Bà lão đang nhóm lửa nấu cơm trong bếp cũng chú ý đến động tĩnh ngoài sân, vội vàng phủi tay dính tro khỏi bếp.

 

Giang Hoài Sơn im lặng gì.

 

Thay đó, bà lão lên tiếng .

 

“Thằng ba, năm nay cuối cùng các con cũng đến .”

 

vẻ xúc động nắm lấy tay Giang Vân Khởi: “Vân Khởi, cháu nhất lớp, năm nay bà nội gói lì xì lớn cho cháu! Nhiều hơn của bọn nó nhiều.”

 

Giang Vân Khởi theo bản năng lùi một bước, bàn tay đầy tro của bà lão hụt hẫng.

 

ngoài bảy mươi lăm, thể già nua trông vẻ còng lưng, khuôn mặt đen sạm đầy nếp nhăn.

 

Tóc cũng ngày càng bạc trắng.

 

khó để nhận vẻ tinh ranh trong mắt bà lão.

 

Sự né tránh của Giang Vân Khởi khiến bà lão hụt hẫng, vì bà lão theo bản năng tiến thêm một bước, gần gũi với cháu trai .

 

Giang Vân Khởi mấy hứng thú.

 

Cậu thản nhiên cửa, ngưỡng cửa chơi Đấu địa chủ.

 

Sự thờ ơ của cháu trai, bà cũng chẳng bận tâm.

 

Bởi vì bà sự bao dung vô hạn đối với con cháu trai trong nhà, và sự bao dung bằng đối với con cháu gái.

 

Càng cảm thấy cháu trai thờ ơ với là sai, đó vốn là bản năng của đàn ông.

 

trong nhà, tiện thể chỉ Giang Chỉ bằng giọng vui: “Đi giúp chị dâu mày nhóm lửa nấu cơm .”

 

Nói , bà vén rèm bước trong nhà.

 

Chưa đầy hai phút , bà lão cầm bốn phong lì xì lớn chuẩn sẵn từ trong nhà .

 

Có lẽ vì bà lão đang cầm lì xì, ngay cả ba đàn ông ngoài hai mươi đang chơi game trong nhà cũng theo ngoài.

 

Ba đàn ông trong sân, nhưng ánh mắt chỉ dừng điện thoại và phong lì xì trong tay bà lão.

 

Bà lão chậm rãi đến cửa.

 

Lấy lòng : “Vân Khởi, đây là tiền mừng tuổi bà nội lì xì cho cháu, hai năm nay cháu về nhà bà nội, bà nội đều giữ cho cháu đấy.”

 

Giang Vân Khởi điện thoại, thậm chí ngẩng đầu lên.

 

Giọng lãnh đạm: “Có của chị cháu ?”

 

Thực ai cũng hiểu rõ.

 

Chỉ cần là con gái thì đều .

 

Bà lão run rẩy cúi đặt phong lì xì dày cộp lên ngưỡng cửa cạnh Giang Vân Khởi, giọng điệu như lấy lòng: “Cháu ngoan, cháu còn nhỏ, hiểu .”

 

“Con gái sớm muộn gì cũng gả , con gái gả như bát nước hắt , đối với nó đến mấy cuối cùng cũng là nhà , thể đối với nó quá…”

 

Ý ngoài lời chính là .

 

“Bà nội, cái lịch vàng của bà nên phơi nắng , bây giờ đất nước còn đề cao nam nữ bình đẳng, bà vẫn sống trong thời đại bó chân ?”

 

Giang Vân Khởi đ.á.n.h hết bài, lười biếng nhặt phong lì xì từ ngưỡng cửa cũ kỹ lên, nheo mắt bên trong.

 

Cười khẩy một tiếng.

 

Khinh bỉ : “Sờ thì thấy khá dày đấy, là tờ 20 tệ!”

 

Cậu tùy tiện ném xuống đất.

 

Khinh bỉ : “Cháu còn tưởng nhà bà ngai vàng để kế thừa chứ? Bên trong nhiều nhất cũng chỉ sáu trăm tệ thôi! Gộp cả năm nay là ba năm, sáu trăm tệ, bà đang bố thí cho ăn mày đấy ?”

 

Trong mắt Giang Vân Khởi chỉ là sự khinh bỉ, khinh bỉ, khinh bỉ…

 

Nói , cũng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của bà lão đang đặc sắc đến nhường nào, tiếp tục cúi đầu đ.á.n.h bài.

 

Bà lão hiểu ý trong lời của Giang Vân Khởi, chỉ nghĩ là cho quá ít.

 

“Vân Khởi, đây là tấm lòng của bà nội, bà nội già , kiếm tiền…” Bà lão vẫn lặng lẽ đẩy phong lì xì về phía Giang Vân Khởi.

 

Giang Vân Khởi cúi đầu, chút khách khí đáp trả: “Hồi trẻ bà cũng kiếm tiền …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-73.html.]

 

Bà lão cứng họng.

 

Mặc dù , bà lão vẫn cưng chiều đứa cháu trai yêu quý nhất của một cái, im lặng về sân.

 

Trong sân, là ba đàn ông ngoài hai mươi chờ sẵn để nhận lì xì.

 

Một là con trai của bác cả, 22 tuổi, hai còn là cặp song sinh con của thím hai, 23 tuổi.

 

Bà lão đối với họ thì cưng chiều như đối với Giang Vân Khởi.

 

so với những cô cháu gái khác trong nhà thì hơn nhiều.

 

Bà lão tuy tuổi, nhưng hành động vẫn nhanh nhẹn.

 

run rẩy tay, lượt đưa ba phong lì xì còn cho ba đàn ông đó.

 

Ba đàn ông cầm lì xì xong liền nhà tiếp tục chơi game, suốt quá trình thèm bà một cái.

 

Bị cháu trai cho mất mặt.

 

Thế là bà thuận tiện chuyển ánh mắt sang Giang Chỉ đang phơi nắng trong sân.

 

Đây là phong cách việc quen thuộc của bà.

 

“Không bảo mày giúp chị dâu mày nhóm lửa nấu cơm ? Mày điếc ?” Sự oán hận trong giọng lộ rõ.

 

Giang Chỉ vắt chân chữ ngũ, điện thoại trong tay: “Vâng, điếc …”

 

“Mày…” Bà lão bước về phía Giang Chỉ, theo bản năng giơ tay lên.

 

Giang Chỉ chuẩn sẵn sàng để né.

 

Giây tiếp theo Giang Hoài Sơn giữ chặt cánh tay.

 

Biểu cảm của Giang Hoài Sơn vui, nhưng chỉ thoáng qua, đó là nụ kém phần ngượng ngùng.

 

Ông nắm lấy cánh tay bà lão, “mời” bà bếp.

 

Mèo Dịch Truyện

Giang Hoài Sơn bằng giọng tâm tình: “Mẹ, cứ nhanh chóng nhóm lửa , nấu cơm xong là mấy đứa cháu quý của c.h.ế.t đói đấy.”

 

Câu giống như công tắc khởi động bà lão việc.

 

Vừa dứt lời, động tác nhóm lửa của bà trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều.

 

“Chú Ba.” Người phụ nữ trong bếp lễ phép chào Giang Hoài Sơn.

 

Giang Hoài Sơn khẽ cau mày, gật đầu với cô .

 

Bà lão nhóm lửa vẫn hài lòng Giang Chỉ đang nhàn rỗi trong sân, lệnh: “Đồ phá của, mày quét sân .”

 

Tiếng bà lão vang vọng khắp sân.

 

Bác gái cả và Thím Hai Giang Chỉ vẫn hề nhúc nhích với vẻ mặt hóng chuyện.

 

Đang chờ cô trừng phạt như khi.

 

“Mẹ, Chỉ Chỉ quét sạch bằng , nhóm lửa xong tự quét ?” Giang Hoài Sơn trong bếp, đốc thúc bà lão việc.

 

Thỉnh thoảng ông giúp Diêu Mạn Vân một tay.

 

“Thằng ba , con gái siêng năng một chút, thể chiều Giang Chỉ .”

 

Giang Hoài Sơn khoanh tay lưng, vẻ như một lãnh đạo đang kiểm tra công việc của cấp .

 

“Mẹ, ít nhiều , đến lúc thêm củi lửa .”

 

Giang Hoài Sơn liếc phụ nữ đang cạnh bếp, cô tên là Diêu Mạn Vân, m.a.n.g t.h.a.i hơn tám tháng, vì m.a.n.g t.h.a.i khi cưới nên cũng nhà chồng coi trọng.

 

Thường ngày những việc đều do con dâu cả và con dâu thứ hai , bây giờ dồn hết lên đầu cô .

 

Diêu Mạn Vân một tay đảo rau trong nồi, tay cầm một miếng khăn, thỉnh thoảng lau vài giọt mồ hôi trán.

 

Diêu Mạn Vân tuy quan hệ gì với ông, cũng con gái ông, nhưng ông vẫn chút nổi.

 

Dường như ông thấy hình bóng con gái nhỏ bé nhưng chịu đựng sự bắt nạt.

 

Ông bất động thanh sắc đẩy gọng kính sống mũi, trong mắt xẹt qua một tia hận ý khó nhận .

 

“Thêm xong củi xào thêm hai món nữa, con trai ăn cơm nấu .”

 

Bà lão đắc ý khuyên: “Nhà Diêu Mạn Vân cũng mở quán ăn mà, con trai con nếm thử món nhà hàng cô , ăn một bữa là tiết kiệm mấy trăm tệ cho nhà đó.”

 

Giang Hoài Sơn: “Món nhà hàng ngon đến mấy cũng bằng hương vị của nhà, bây giờ ngay cả ước nguyện nhỏ cũng thể thỏa mãn con trai ?”

 

 

Loading...