“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 61: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là
“Giờ đây mấy ai nấy đều thành công trong sự nghiệp của , về ném mớ hỗn độn ở nhà cho .”
“Đây là ức h.i.ế.p còn trẻ thì là gì?”
“Nếu mấy nỡ bỏ gia sản, thì cứ từ chức mà tự , kế hoạch riêng của .”
Anh ngả đầu : “Bố, cả, hai, gia sản ngàn tỷ mấy tranh giành chút nào ? Huyết khí của mấy ?”
Tần Dần Sinh xong mặt mày đen sì Tần Tự.
Cái ai tranh là tranh , cả cái nhà đều do ông nội quyết định.
Tần Chi Ý xong lời phàn nàn của Tần Tự, “phụt” một tiếng bật .
Cô che miệng: “Hahaha… Tần Tự…”
khi liếc thấy Tần Độ, cô lập tức nín , ánh mắt nghiêm túc hiệu: Gọi cô tới đây gì?
Tần Chi Ý lập tức im bặt, cô bĩu môi, vô tội Tần Độ.
Trong ngôi nhà , ai sợ cả Tần Độ.
Anh cả Tần Độ, mặc một chiếc áo khoác công sở gọn gàng, đeo một chiếc kính gọng vàng, ngũ quan sắc nét và sâu thẳm, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông trầm và già dặn hơn cả Tần Dần Sinh, đang khuấy động phong vân ở Hải Thị.
Có lẽ các quan chức cấp cao lăn lộn trong chốn quan trường đều như , giận mà vẫn uy nghiêm.
Tần Độ biểu cảm liếc đứa em trai đang gây sự.
Sau đó đầu với ông nội:
“Ông nội, em út quả thật còn quá nhỏ, bây giờ để em học tiếp quản gia nghiệp thì đúng là công bằng với em , cũng áp lực nữa.”
Ông nội do dự gật đầu, tình nguyện suy ngẫm: “Cái … Tự nhi quả thật còn nhỏ… nhưng mà…”
Tần Tự hài lòng gật đầu.
Cuối cùng cũng một câu hồn.
“Em bây giờ còn nhỏ, thương trường như chiến trường, chắc thể ung dung tự tại như việc thi đội sổ.”
“Huống hồ quyền lựa chọn ở em , em , chúng chẳng lẽ còn thể ép buộc em đưa quyết định ? Như thế thì còn thể thống gì.” Giọng điệu của Tần Độ chậm, âm lượng lớn, nhưng giá trị mỉa mai thì cực kỳ cao.
Lời lẽ bên trong bên ngoài đều là vì Tần Tự mà suy nghĩ, nhưng khó để ý tứ mỉa mai đậm đặc .
Biểu cảm của bắt đầu trở nên thú vị.
Tần Tự khẽ ngước mắt cả Tần Độ, khinh thường hừ một tiếng.
Ngón tay vẫn nhịp nhàng gõ cạnh gỗ của ghế sofa.
Mưu kế khích tướng… Chiêu đối với tác dụng.
Người quanh năm lăn lộn trong chốn quan trường mà vẫn dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt để đối phó với trẻ con, thật vô vị.
Tần Độ thậm chí thèm liếc Tần Tự, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ càng sâu hơn.
Không thêm lời thừa, nghiêm túc :
“Ông nội, hai ngày nữa cháu theo đoàn thanh tra xuống thành phố Xuân Giang kiểm tra đột xuất, hôm nay cháu sẽ ở đây lâu nữa, cháu về xem tài liệu liên quan đến trường cấp ba Xuân Giang.”
“Ông cũng nên nghỉ ngơi sớm ạ.”
Thành phố Xuân Giang?
Ánh mắt Tần Tự ngưng , động tác tay khựng , ngẩng đầu Tần Độ dậy chuẩn rời .
Vẻ mặt đầy chân thành: “Anh cả, em là .”
“Phụt…”
Tần Chi Ý nhịn , chỉ Tần Tự phá lên.
“Khí phách của em ? Biến mất ?”
Ngay cả hai Tần Hợi cũng vì cố nhịn mà khóe miệng co giật, mặt , cố gắng kiểm soát bật thành tiếng.
“Ồ?” Tần Độ biểu cảm nghiêng đầu Tần Tự.
“Em thì liên quan gì đến ? can thiệp quyết định của em.”
Tần Tự: “……”
“Chậc… bây giờ mấy cô gái nhỏ đều thích đàn ông sự nghiệp thành công.” Tần Độ quét mắt Tần Tự đang ghế sofa, thần sắc ngày càng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-61.html.]
Tần Độ chậm rãi lắc đầu, nhướn mày : “Loại như em, chắc là .”
“Đến lúc cưới về nhà, hôm nay thì ngưỡng mộ chị dâu em giàu nứt đố đổ vách, ngày mai thì ngưỡng mộ chị dâu hai em tài sản kếch xù, ngày …”
Tần Tự sầm mặt, trực tiếp ngắt lời Tần Độ: “Ông nội, ngoài ở đây, chúng thư phòng chuyện.”
“Hahaha…” Tiếng của ông nội đột nhiên trở nên sảng khoái, ông dậy bước thong thả dẫn Tần Tự thư phòng, còn vẻ áp lực như thường ngày nữa.
Có thể thấy, ông nội vô cùng hài lòng với quyết định của Tần Tự.
Tần Tự theo ông nội, hai tay đút túi quần, nghiêng đầu lườm cả Tần Độ một cái đầy bất lực.
Tần Độ lười để ý đến cái tên ngông cuồng .
Trước đó, Tần Tự từ chối thẳng thừng vô , lý do là vì kế hoạch của riêng .
Kế hoạch gì chứ, chẳng là tự khởi nghiệp .
Tự khởi nghiệp thể nhanh bằng việc trực tiếp tiếp quản.
Mặc dù Tập đoàn Nhất Giang của Tần Tự hiện tại chút thành tựu, nhưng so với Tập đoàn Tần Thị thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Ông cụ rõ Tần Tự là một thiên tài kinh doanh trăm năm một, nếu cứ để loay hoay với công ty nhỏ của , thì Tập đoàn Tần Thị lớn như sẽ do ai quản lý?
Để Tần Tự sớm tiếp quản, ông chỉ đành huy động cả nhà cùng mặt khuyên nhủ .
Nhà họ Tần, ngoài Tần Tự , ai .
Ngay cả con trai ruột Tần Dần Sinh cũng chỉ xứng trợ thủ cho cháu trai Tần Tự.
Ông cụ từ tận đáy lòng công nhận đứa cháu trai nhỏ của .
Chỉ Tần Tự mới thể dẫn dắt nhà họ Tần đến một tương lai huy hoàng hơn.
Trong phòng khách.
“Anh cả, vẫn là .” Tần Chi Ý như một con ch.ó nịnh nọt giơ ngón cái về phía Tần Độ.
Bộ móng tay lấp lánh ngón cái nhấp nháy chiếc đèn chùm khổng lồ, vô cùng nổi bật.
Tần Độ : “Kim cương móng tay khá , nhưng bằng một bàn tay sạch sẽ.”
Tần Chi Ý cau mày, lẽ ẩn ý trong lời .
Thế là nhỏ giọng : “ mà… đây là em cùng với hai chị dâu…”
Tần Độ khựng một chút, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng.
Anh tủm tỉm liếc Tần Chi Ý, chỉ cô và dạy dỗ từng chữ một cách rõ ràng:
“Tần Chi Ý, còn tính sổ với cô đó, cả ngày chỉ chiều chuộng Tần Tự, chiều đến mức nó gì thì , coi ai gì…”
Không đợi Tần Độ hết, Tần Chi Ý lập tức chớp chớp mắt, lay tay Tần Độ nũng: “Anh ơi~ mà~”
“ mà, ông nội chẳng còn chiều nó hơn chúng ~”
Tần Độ nghiêm mặt : “Ấy đúng, cô là cô, ông nội là ông nội chứ.”
Nói xong, Tần Độ cũng bật sảng khoái.
Tần Chi Ý: “…”
Anh cả đúng là một con hổ hề dễ gần chút nào.
Sáng sớm hôm , Giang Chỉ gọi công ty chuyển nhà đến.
Đồ đạc của cô nhiều, chỉ hai ba thùng.
Người nhiều đồ nhất là Giang Hoài Sơn và Phan Văn Ý.
Chỉ riêng sách của Giang Hoài Sơn ba thùng lớn, cả nhà vất vả lắm mới cùng của công ty chuyển nhà khiêng lên xe.
Còn Phan Văn Ý thì nỡ bỏ đống quần áo thời mặc nữa và những đồ vật cũ trong nhà.
Tủ lạnh cũ… điều hòa cũ, chiếc quạt cũ rít lên khi thổi gió…
“Mẹ, trong nhà mới cái gì cũng , mấy thứ … mang sang cũng chẳng dùng .”
Phan Văn Ý tiếc nuối đầy nhà những đồ vật đáng giá.
Giang Chỉ gãi đầu: “Hay là gọi thêm một chuyến xe nữa, mang hết?”
Giang Hoài Sơn cũng thở hổn hển vì mệt mà : “Không nỡ thì cứ mang .”
“Được thôi.”
Mèo Dịch Truyện