“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 60: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sẽ lừa em

 

Mèo Dịch Truyện

Gió lạnh ban đêm buốt mặt, Phan Văn Ý vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám đậm ban ngày.

 

Chất liệu bình thường, khả năng giữ ấm cao.

 

Giang Chỉ tháo chiếc khăn quàng cổ của , quấn quanh cổ Phan Văn Ý.

 

Chiếc khăn cashmere lập tức mang nhiều ấm cho Phan Văn Ý, cô Giang Chỉ, đáy mắt là sự mãn nguyện vô bờ.

 

Giang Chỉ mở điện thoại xem, lời mời kết bạn gửi chấp nhận.

 

【Tiểu Giang Chỉ?】

 

Giang Chỉ khẽ một tiếng, trả lời: 【Chú Tống, là cháu.】

 

【Cảm ơn chú Tống giúp đỡ gia đình cháu bao năm qua, chú tính xem nhà cháu nợ chú bao nhiêu tiền, cháu sẽ gửi chú ngay bây giờ.】

 

Điện thoại hiển thị đang nhập...

 

Gần hai phút , cô mới nhận hóa đơn từ Tống Sinh.

 

【Ba tháng tiền thuê nhà, ba nghìn tệ.

 

Cộng thêm hai vạn tệ năm ngoái ba cháu vay chú, tổng cộng hai vạn ba nghìn tệ. Chú bây giờ gấp, các cháu khi nào thì trả cũng .】

 

Giang Chỉ nhíu mày.

 

Khó thể tưởng tượng hai năm nay gia đình cô sống như thế nào.

 

Ngày đó, Bác Tống đồng ý mua nhà của Giang Hoài Sơn, vốn dĩ cũng là để giúp đỡ gia đình họ. Ngôi nhà ba phòng ngủ, một phòng khách sân vườn, tiền thuê chỉ một nghìn tệ một tháng, lương tâm .

 

Cô chuyển khoản cho Bác Tống ba vạn sáu nghìn tệ kèm lời nhắn: [Cảm ơn bác chăm sóc gia đình cháu bấy lâu nay. Phần thừa là tiền lì xì bố cháu gửi cho cháu trai của bác. Từ mai chúng cháu sẽ chuyển , hai ngày nữa bác thể đến nhận nhà. Bọn cháu bận xong đợt sẽ qua nhà bác thăm hỏi ạ.]

 

Sau một hồi chào hỏi, cả gia đình mới xe điện, đạp xe làn gió đêm, chầm chậm dọc theo con đường ven sông rực rỡ ánh đèn trở về nhà.

 

lúc , tâm trạng của cả nhà hơn nhiều so với những ngày .

 

Buổi tối, Giang Chỉ tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lông màu trắng ghế.

 

Cô cầm điện thoại vuốt vuốt hồi lâu, bấm trang cá nhân của xem xem nhiều .

 

Cái avatar mỗi khiến tim đập thình thịch, cô cứ mở xem xem .

 

10:49 tối.

 

Không thể trì hoãn nữa, trì hoãn nữa thì đêm nay ngủ mất.

 

Cô hít sâu một , cuối cùng cũng hạ quyết tâm lấy hết dũng khí, chuẩn gọi điện.

 

lúc , điện thoại rung lên.

 

Là Tần Tự.

 

Đây chẳng là một loại thần giao cách cảm .

 

Cô bắt máy, màn hình điện thoại hiện lên gương mặt đầy vẻ xâm lược của Tần Tự.

 

Bối cảnh là một thư phòng lạ lẫm sang trọng theo phong cách cổ điển, phía treo nhiều tranh phong cảnh đầy khí chất. Anh lười biếng dựa chiếc ghế chủ nhân bằng gỗ kim tơ nam.

 

Trong điện thoại vang lên giọng trầm thấp của : “Ngoan?”

 

Giang Chỉ ngây , “Ừm…”

 

“Chiều nay gì quên ? Hửm?”

 

“Chiều nay…” Nhìn sắc mặt tức giận của Tần Tự, cô nhớ , chiều nay cô hứa gọi video một tiếng cho mà.

 

Vừa nãy đúng là định gọi.

 

“Hửm?”

 

Giang Chỉ thành thật : “Em định gọi video cho .”

 

“Rồi nữa?”

 

Cô do dự hỏi: “Gọi một tiếng ?”

 

“Cô gọi ?”

 

Giang Chỉ trừng lớn mắt, lập tức biện minh cho : “Em mới chuẩn gọi! Rồi gọi ! Em là sẽ ! Tuyệt đối lừa !”

 

Cô thề thốt đảm bảo.

 

Tần Tự đầu dây bên đột nhiên khẽ .

 

“Ừ, sẽ bao giờ lừa , đúng ?”

 

Giọng của trầm thấp, ôn hòa, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ánh đèn, khiến trái tim dâng lên vô gợn sóng.

 

Dường như mang theo một ma lực quyến rũ c.h.ế.t .

 

Nhìn đôi mắt đào hoa gợi cảm cấm d.ụ.c của , cô như mê hoặc lắc đầu: “Sẽ lừa .”

 

Khóe môi Tần Tự cong lên, dường như đang chờ Giang Chỉ nhảy cái hố đào: “Vậy bây giờ hỏi em, Giang Chỉ yêu Tần Tự ?”

 

Giang Chỉ: “……”

 

À? Là dùng như ?

 

Giang Chỉ nghĩ nghĩ, nếu thể dối thì… “Yêu.”

 

Nghe , hàng mi dài của khẽ run lên một cách khó nhận , trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-60.html.]

 

Anh hỏi: “Vậy nhớ Tần Tự ?”

 

Nghe Tần Tự , mặt Giang Chỉ hiển nhiên đỏ lên mấy phần.

 

Cô c.ắ.n môi , vô thức nghịch ốp điện thoại, ánh mắt hoảng loạn quanh, ấp úng : “Ừm… nhớ…”

 

“Nhớ chỗ nào?”

 

“Nhớ…”

 

!!!

 

Cái … là kiểu chuyện như ?

 

Nếu chuyện kiểu thì cô thể trụ nổi ba phút !!! Chứ đừng là một tiếng!

 

Tần Tự liếc sắc mặt cô, ánh mắt lấp lánh, khẽ một tiếng.

 

Sau đó chuyển đề tài: “Ừm, chiều nay ?”

 

Anh cuối cùng cũng đổi chủ đề.

 

Giang Chỉ lúc mới thở phào nhẹ nhõm, tóm tắt những việc xảy buổi chiều, bao gồm cả việc gặp bạn học cũ, nhưng bao gồm chuyện bắt nạt học đường.

 

Cô đặt hai tay lên bàn, ngốc nghếch : “Chỉ là thôi, rõ ràng là ăn một bữa cơm, mà còn kiếm hai trăm tệ.”

 

Tần Tự xong chuyện buổi chiều, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.

 

Tuy Giang Chỉ gì, nhưng dù chỉ là một kẽ hở nhỏ bé khó nhận , cũng thể che giấu đôi mắt lão luyện của Tần Tự.

 

Tần Tự liếc đồng hồ, 11:10.

 

Anh ôn hòa nhẹ: “Ừm, . Bây giờ buồn ngủ ?”

 

Cô dùng tay hiệu: “Một chút.”

 

“Đi ngủ , ngoan.”

 

Giang Chỉ ngước mắt đồng hồ, đúng 21 phút.

 

Cô cẩn thận dò hỏi: “Vậy nhiệm vụ hôm nay thành chứ?”

 

Người trong video khẽ thành tiếng: “Nghĩ gì thế? Ngày mai bù .”

 

Giang Chỉ: “……”

 

Đồ nhà tư bản đáng ghét…

 

Cô chợt lóe lên một ý, khí thế yếu ớt đe dọa: “Anh tin ngày mai lúc đang thi em sẽ gọi điện thoại quấy rối ?”

 

“Hehe.” Tần Tự càng vui vẻ hơn: “Được thôi, em dạy bài.”

 

Giang Chỉ: “???”

 

Cái thao tác quái quỷ gì ?

 

Cúp điện thoại, Giang Chỉ chui chăn nhanh chóng chìm giấc ngủ.

 

……

 

Biệt thự cổ ở Hải Thị.

 

Đêm khuya, biệt thự cổ vẫn sáng đèn, tất cả những trong gia đình Tần mà tên tuổi đều mặt ở đây.

 

Sau khi Tần Tự cúp điện thoại, bước vững vàng trở về phòng khách.

 

Mọi trong phòng khách đang thảo luận đột nhiên im bặt, về phía đang bước tới.

 

Người ở vị trí chủ tọa là một ông lão tóc bạc, ánh mắt sắc như dao, mặc một bộ Đường trang màu trắng chất liệu .

 

Không cần lời , chỉ cần yên đó, khí chất mạnh mẽ cũng đủ khiến cảm thấy áp lực.

 

Ông Tần Tự, giọng già nua đầy áp lực, chậm rãi mở lời: “Tự nhi, suy nghĩ thế nào ?”

 

Mọi , dồn sự chú ý Tần Tự.

 

Anh lười biếng tựa ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, tay vẫn nghịch điện thoại.

 

Anh nheo mắt, thản nhiên : “Chuyện tiếp quản tập đoàn gia tộc, cứ để cả, hai và hai chị gái .”

 

“Hỗn xược!” Tần Dần Sinh nghiêm khắc quát mắng.

 

Cha của Tần Tự, Tần Dần Sinh, sáu phần giống ông nội, khuôn mặt lạnh nhạt toát lên vẻ uy nghi, ông mặc một bộ vest đặt may vặn, bên cạnh ông nội.

 

“Ông nội con đùa .”

 

Tần Tự thờ ơ: “Sao? Anh cả hai buông xuôi, để con, một đứa mới trưởng thành, quản lý ?”

 

Anh hai của Tần Tự, Tần Hợi, bên cạnh Tần Tự. Anh hình cao ráo, cường tráng, hai mươi lăm tuổi, mái tóc đen dày ngắn, tôn lên khuôn mặt tuấn tú của .

 

Chỉ thấy nhếch môi, nở nụ như như , kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tần Tự, cả chính trị, quân đội, hai chị gái cũng sự nghiệp riêng của họ .”

 

“Hồi nhỏ ông nội chẳng , trong nhà nhất định một kinh doanh, thừa kế gia nghiệp.”

 

“Khụ khụ…”

 

Tần Hợi dang tay, khẽ ho một tiếng bất lực : “Chỉ thể là em thôi.”

 

Chậc~

 

Tần Tự liếc Tần Hợi, một tay đặt tay vịn ghế sofa, gõ nhịp nhàng: “Mấy cho cơ hội lựa chọn nào ?”

 

 

Loading...