“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 57: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng xót con
“Con xin , tất cả là vì con nên trò trống gì… Nếu con, bố …”
Nếu họ chỉ một Giang Vân Khởi, lẽ bây giờ họ sẽ sống hơn.
Không bán xe, bán nhà, dốc hết của cải để cô học, cầu cạnh khắp nơi vì cuộc sống, ít nhất cũng thể sống sung túc.
“Con gái.” Phan Văn Ý mắt lệ nhòa ngăn lời Giang Chỉ sắp , giọng nghẹn ngào: “Con là một phần m.á.u thịt của , và bố con đích nuôi con khôn lớn từ nhỏ.”
“Lúc đó bao nhiêu nhạo sinh con gái đầu lòng, nhưng và bố con bao giờ sợ khác nhạo, liều mạng kiếm tiền chỉ mong con sống hơn.”
Phan Văn Ý nghiêm túc Giang Chỉ đối diện, bàn tay khô ráp vỗ lên bàn.
“Khi tất cả đều bắt nạt con, chỉ hối hận vì sinh con trong gia đình trọng nam khinh nữ như chúng .”
“ con gái … Trên thế giới , nếu ngay cả chúng cũng xót con, thì còn ai sẽ xót con đây?”
Cô đau khổ hỏi: “Con nghĩ đời cha nào tính toán sự hy sinh dành cho con cái của ?”
Giang Chỉ cau mày, Phan Văn Ý, im lặng một lời.
Ngoài cửa sổ, bóng cây u ám lay động, đèn đường nhấp nháy vài cái cũng sáng lên ánh vàng mờ, soi sáng con đường chân những chậm chạp.
Và cha của Giang Chỉ, họ soi sáng bộ tương lai và cuộc đời của Giang Chỉ.
Mắt Giang Hoài Sơn ngấn nước.
Ông lấy một gói khăn giấy từ túi, run rẩy rút một tờ, đưa cho Phan Văn Ý.
Giọng Giang Hoài Sơn vốn trầm cũng khẽ run lên: “Con gái , đời cha nào yêu thương con cái của cả. Trong mắt bố và con, con chỉ cần vui vẻ là nhất .”
“Chúng mong con tương lai đại phú đại quý, cũng mong con bay cao xa đến nhường nào, chỉ mong con , hãy mạnh dạn bước về phía , khi mệt mỏi thể lấy ngôi nhà nơi nghỉ chân.”
Cha cô hy sinh quá nhiều, nhiều đến mức cô báo đáp thế nào.
họ chẳng cần gì cả, chỉ cần cô hạnh phúc là .
Ai cô hạnh phúc, cô những cha nhất thế giới, cô là hạnh phúc nhất.
Giang Hoài Sơn giơ chiếc cốc thủy tinh còn nửa ly Coca lên: “Nào, con gái.”
Giang Chỉ cầm cốc lên, mím chặt môi.
Trong quán lẩu ồn ào náo nhiệt, tiếng ly thủy tinh va phát âm thanh trong trẻo.
“Bố, , con cảm ơn bố .”
Cô nuốt một ngụm Coca, chuyển tiền cho Phan Văn Ý, nhưng là tròn hai mươi vạn.
Hai mươi vạn là của cô, của bất kỳ ai, sạch sẽ tì vết.
“Con bố yêu thương con, nhưng nếu con ơn báo đáp, thì con khác gì súc vật ?”
Phan Văn Ý dùng khăn giấy xoa xoa mắt, định gì đó, Giang Chỉ trực tiếp lấy điện thoại từ tay bà.
Khi nhập mật khẩu, Giang Chỉ do dự vài , cuối cùng vẫn nhập ngày sinh của .
Màn hình khóa mở.
Cô cau mày.
Những ngón tay trắng nõn lướt vài cái màn hình điện thoại, nhận chuyển khoản, đó tìm tài khoản WeChat của chủ nhà chuyển tiếp cho , mới trả điện thoại cho Phan Văn Ý.
Giang Chỉ nghịch điện thoại của , thêm mua căn nhà cũ của cô.
Ảnh đại diện của mua quen mắt, cô bấm xem kỹ, mặc dù mờ, nhưng vẫn thể nhận đó là Tống Sinh, bạn từ nhỏ của Giang Hoài Sơn.
Là chú Tống, từ nhỏ vẫn thường lén mua đồ ăn vặt cho cô.
Giang Hoài Sơn và bán nhà cho Tống Sinh, đầu thuê chính căn nhà mà họ bán.
Cô đoán là chú Tống vẫn luôn giúp đỡ gia đình họ.
Mèo Dịch Truyện
“Bố, , chuyện căn nhà cứ giao cho con, nếu bên ngoài khoản nợ nào thì cứ lấy hai mươi vạn mà trả.”
“Chuyện …” Phan Văn Ý cau mày Giang Hoài Sơn.
Giang Chỉ nghẹn ngào : “Đây là tấm lòng của con gái, nếu bố nhận thì con sẽ khó chịu…”
Nếu gì đó, e rằng con sẽ day dứt cả đời.
Thấy Giang Chỉ bộ dạng buồn bã thất vọng như , Giang Hoài Sơn lúc mới do dự gật đầu.
“Con gái ngoan, tiền bọn cứ giữ , nhưng tiền của con, và con sẽ động , đợi khi nào con cần cứ việc…”
“Cha, cha khách sáo với con nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-57.html.]
Một câu của Giang Chỉ khiến Giang Hoài Sơn nghẹn họng.
Ông tự nhiên đẩy gọng kính đen dày cộp sống mũi, vỗ vỗ tay áo bộ đồ Tôn Trung Sơn đang mặc, ánh mắt đảo đảo nhưng hề Giang Chỉ.
Giả vờ như thấy lời Giang Chỉ .
Giang Chỉ, nãy còn buồn bã, bỗng chốc bật vì bộ dạng của Giang Hoài Sơn.
Ban đầu cô định chuyển đến đó, nhưng giờ thì…
Giang Chỉ khẽ thở dài, bóng cây lay động ngoài cửa sổ.
“Ngày mai cứ chuyển đến Cẩm Hà Phú .”
Vì căn nhà thuộc về chú Tống, thì nên trả cho chú Tống.
“Cẩm Hà Phú?” Giang Hoài Sơn chợt nâng cao giọng.
Ông thu ánh mắt đảo loạn, thẳng Giang Chỉ.
Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc thể tin .
“Vâng.” Giang Chỉ tắt bếp lẩu vẫn đang sôi sùng sục.
Bữa ăn kết thúc từ lâu, nhưng cả nhà ai ý định rời .
Giang Chỉ đành dậy đến quầy lễ tân thanh toán ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của Giang Hoài Sơn và Giang Vân Khởi.
Sau khi Giang Chỉ rời , Phan Văn Ý mới kể tỉ mỉ chuyện xảy chiều nay cho Giang Hoài Sơn .
Nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân cúi đầu bận rộn máy tính.
Giang Chỉ cầm điện thoại thản nhiên : “Bàn bảy tính tiền.”
“Vâng, bàn bảy khi giảm giá tổng cộng là 332 tệ.”
Giọng quen thuộc khiến Giang Chỉ nhanh chóng chìm sự u ám.
Những ký ức thể đầu, khiến cô đau đớn c.h.ế.t, ùa về trong tâm trí.
“Ting…” Điện thoại hiển thị trừ tiền thành công.
“Nhìn kìa, con tiện nữ lớp chúng đến .” Cô bạn nhất của cô ngày giữa đám đông, thoải mái chế giễu cô.
Giang Chỉ mười lăm tuổi đeo chiếc cặp nặng trịch, cúi đầu, lặng lẽ về chỗ của giữa tiếng nhạo cợt của khác.
Một đám hiếu kỳ cô.
Chiếc ghế của cô đầy vết dầu mỡ, nhưng cô hề tỏ ngạc nhiên.
Dường như quen từ lâu, cô lặng lẽ lấy gói khăn giấy chuẩn sẵn trong túi, cúi xuống từ từ lau sạch mới lên sắp xếp bàn và sách vở của .
“Thấy , cô , thắng .” Hứa Miểu khoe khoang với những khác: “Thấy ?”
“Không tính! Cậu và cô là bạn nhất, nên mới hiểu cô nhất, , cá một ván!”
“Cá một ván!”
Hứa Miểu vây quanh, cô nhún vai tỏ vẻ cả.
Giống như lời họ , Hứa Miểu là bạn nhất của Giang Chỉ, nên cô chắc thắng.
“Mấy xem đá đổ ghế của cô thì cô ?”
“Có!”
“Không.”
Mọi mỗi một ý.
Tất cả chỉ để tìm niềm vui.
“Nhìn đây.” Hứa Miểu khoanh tay, với vẻ mặt chế giễu về phía Giang Chỉ.
Giang Chỉ yên lặng ở chỗ của giải đề, chiếc ghế bất ngờ khác đá đổ từ phía .
Ngực cô đập mạnh bàn, cơn đau tức thời khiến cô mất khả năng phản ứng, cơ thể kiểm soát mà đổ về phía .
“Rầm…”
Bàn của cô đổ xuống đất, sách vở vương vãi khắp nơi, chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
May mắn là chiếc cốc thủy tinh cách cô một , cô mới ngã úp mặt lên mảnh kính vỡ.
Trong cốc, nước kim ngân hoa nóng mà cô pha cũng đổ tràn đất, nước nóng hòa lẫn với kim ngân hoa, bốc nghi ngút.