“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 52: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:18
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất Cẩm Hà Phú

 

Trong chiếc chậu rửa mặt nhỏ bé bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa màu cam lớn.

 

Nhật ký, sách giáo khoa, vở bài tập, giấy nháp, cặp sách…

 

Bất cứ thứ gì đặt cái bàn đó, cô đều ném hết lửa.

 

Cứ coi như là để từ biệt bản của ngày xưa.

 

ngọn lửa đang cháy, cuối cùng cũng nở nụ .

 

Phan Văn Ý và Giang Hoài Sơn lo lắng trong bếp, sân qua cửa sổ.

 

Sự lo lắng hiện rõ khuôn mặt hai .

 

Mặc dù chứng trầm cảm của Giang Chỉ thuyên giảm ngay trong năm đầu tiên đến Hải Thị, nhưng thấy những thứ đó khó tránh khỏi cảm thấy buồn lòng.

 

Phan Văn Ý mắt đỏ hoe, mạnh mẽ vỗ vai Giang Hoài Sơn.

 

Than phiền: “Đã bảo vứt sớm , giờ thì , để con gái thấy cảnh mà tủi .”

 

Giang Hoài Sơn trầm ngâm bóng dáng trong sân.

 

Nặng nề và chậm rãi gật đầu, đôi mắt ngấn nước xen lẫn vài phần tán thưởng và mãn nguyện: “Khác , con gái khác …”

 

“Khác cái gì? Chẳng vẫn là con gái chúng ? Khác chỗ nào?” Phan Văn Ý hạ giọng, sợ trong sân thấy.

 

Giang Hoài Sơn trả lời câu hỏi của Phan Văn Ý, chỉ tự trầm giọng : “Có lẽ, việc cho con gái đến Hải Thị học là lựa chọn đúng đắn nhất đời hai vợ chồng .”

 

Một dám đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng mới là đáng nể.

 

Nghe thấy lời , Giang Chỉ đang bận rộn rửa chậu trong sân.

 

Phan Văn Ý dường như hiểu , nhưng cũng hiểu.

 

Bà chỉ , đây chính là cô con gái ngoan của , sai .

 

Giang Chỉ thu dọn xong xuôi, chậm rãi trở về nhà.

 

Giang Hoài Sơn và Phan Văn Ý trong bếp vội vàng thu ánh mắt, giả vờ bận rộn trong bếp.

 

“Mẹ ơi, con ngủ đây, buồn ngủ quá.” Giang Chỉ gọi vọng bếp một tiếng.

 

Phan Văn Ý lắp bắp đáp : “Ô… ô… , trưa cơm xong sẽ gọi con dậy.”

 

“Vâng, cảm ơn .”

 

Phan Văn Ý giật , thể tin Giang Hoài Sơn.

 

Khó mà tưởng tượng Giang Chỉ gì.

 

Phan Văn Ý Giang Hoài Sơn lẩm bẩm: “Cảm ơn… …?”

 

hoảng hốt, hai năm gặp, con gái xa cách với bà như ?

 

Phòng ngủ của Giang Chỉ sạch sẽ, chăn cũng thơm tho mềm mại.

 

Cô kéo rèm cửa, thẳng giường.

 

Bóng dáng hiện tại dần trùng khớp với bóng dáng nhỏ bé của ba năm .

 

Lúc đó, Giang Chỉ thường giường trằn trọc mất ngủ, cô dám đến trường, dám đối mặt với sự sỉ nhục và bắt nạt của bạn bè.

 

Thế là cô cứ đó, lặng lẽ suốt đêm qua đêm khác, gối ướt đẫm hết đến khác.

 

Ngay cả trong mơ, cô cũng rơi lệ.

 

Chiếc chăn của Giang Chỉ mềm mại và thoải mái, cô cảm nhận bản đây, nhẹ nhàng an ủi một câu: “Vất vả .”

 

Nói xong câu đó, cô mới từ từ nhắm mắt .

 

Cô bé trong ký ức dường như thấy lời an ủi của Giang Chỉ lúc trưởng thành, cô bé lau nước mắt, ngoan ngoãn bắt chước Giang Chỉ, đặt hai tay nhẹ nhàng lên bụng. Từ từ nhắm đôi mắt ướt đẫm, chìm giấc ngủ sâu.

 

Kết thúc , chuyện kết thúc từ lâu .

 

Giấc ngủ , thật sự ngon.

 

Giang Hoài Sơn và Phan Văn Ý để Giang Chỉ ngủ thêm một lát, cố ý đợi đến hai rưỡi chiều mới xong bữa trưa.

 

Hai vợ chồng ai gõ cửa, Giang Hoài Sơn đeo kính ghế sofa trong phòng khách sách, Phan Văn Ý trong sân vẽ tranh thủy mặc, bức tranh chính là hoa giấy leo sân.

 

Khi thức ăn nguội, họ mang bếp hâm nóng .

 

Hai vợ chồng chờ đợi một cách ăn ý.

 

Mãi đến ba rưỡi, Giang Chỉ mới tự nhiên tỉnh giấc.

 

Cô lảo đảo bước phòng khách, đồ ăn bàn vẫn còn bốc nóng.

 

Giang Hoài Sơn đặt tờ báo xuống, cất kính .

 

“Đi rửa tay ăn cơm.”

 

Giang Chỉ dụi dụi mắt.

 

“Sao hai gọi con dậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-52.html.]

 

Giang Hoài Sơn dậy sân: “Mẹ con cho.”

 

Trên bàn ăn.

 

Cả nhà ăn ngấu nghiến.

 

“Mẹ ơi, chiều nay mua cho con một cái bàn để trong phòng ngủ, cái bàn trong phòng ngủ bé quá.”

 

Phan Văn Ý xong vội vàng gật đầu.

 

“Đồ cũ mấy năm , lẽ từ lâu , ăn cơm xong sẽ cùng con.”

 

Giang Chỉ ngậm một miếng rau trong miệng, lẩm bẩm: “Vâng.”

 

Tại chợ đồ nội thất.

 

Giang Chỉ chọn một chiếc bàn phong cách gỗ tự nhiên, tốn hơn hai nghìn tệ.

 

Chiếc bàn thể đặt máy tính.

 

Sau khi trả tiền, nhân viên chợ đồ nội thất giúp mang bàn về nhà.

 

Mèo Dịch Truyện

Nhìn chiếc bàn mới tinh, Giang Chỉ cuối cùng cũng hài lòng gật đầu.

 

Sạch sẽ .

 

Em trai Giang Vân Khởi hôm nay cũng nghỉ học, Giang Hoài Sơn đạp xe điện đón Giang Vân Khởi.

 

Phan Văn Ý giúp Giang Chỉ mở vali, treo quần áo bên trong tủ.

 

Quần áo của Giang Chỉ đều là đồ đặt may riêng, chất liệu cực .

 

Giang Chỉ và Phan Văn Ý cùng dọn xong một chiếc vali mới mở chiếc thứ hai.

 

Trong vali một cuốn sổ màu đỏ thu hút sự chú ý của Phan Văn Ý.

 

Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản Hoa Quốc.

 

Mấy chữ to đập mắt.

 

Giang Chỉ nghi hoặc cầm cuốn sổ hồng lên.

 

Cô nhíu mày: “Đây là…”

 

Giang Chỉ nghi hoặc mở .

 

Phan Văn Ý nheo mắt, chỉ dòng chữ sổ hồng, chậm rãi : “Chủ sở hữu Giang Chỉ, sở hữu độc lập, Cẩm Hà Phú khu vực Bắc thành phố Xuân Giang, khu A, 406 mét vuông…?”

 

Giang Chỉ lập tức hóa đá tại chỗ, bàn tay cầm sổ hồng cứng đờ khép , im lặng c.ắ.n môi đau đớn nhắm mắt.

 

lý do chợt lóe lên trong đầu.

 

“Con gái, đây là của con ?” Phan Văn Ý vẻ mặt kinh ngạc. “Cẩm Hà Phú là khu biệt thự nhất thành phố chúng , một mét vuông hơn chín nghìn tệ đấy! Mấy hôm với bố con cùng chú cả con đến xem, nhớ rõ ràng.”

 

Bà giật lấy sổ hồng từ tay Giang Chỉ, thể tin .

 

“Bố con còn lương một năm của bố con còn mua nổi một cái nhà vệ sinh…”

 

Giang Chỉ cứng đờ nghiêng đầu Phan Văn Ý.

 

Phan Văn Ý mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, mái tóc đen dài búi hờ bằng một chiếc kẹp tóc đen đơn giản gáy, cả toát lên vẻ tri thức văn nghệ.

 

Nhìn kỹ sẽ thấy Giang Chỉ và Phan Văn Ý giống đến bảy phần.

 

Khuôn mặt hiền hậu của Phan Văn Ý trở nên lo lắng khi thấy sổ hồng .

 

Giang Chỉ yếu ớt : “Mẹ… đây là bạn con tặng…”

 

“Con gái, con thật với , căn nhà rốt cuộc là từ ?”

 

Phan Văn Ý xuống ghế, sự kinh ngạc trong mắt vẫn hề giảm bớt.

 

Tim bà đập nhanh, bà chỉ cuốn sổ hồng bàn, chất vấn: “Con căn nhà đáng giá bao nhiêu ? Khu A, hơn bốn triệu tệ, đây là thứ thể tùy tiện tặng ?”

 

Làm đây đây?

 

Đây thực sự là Tần Tự tùy tiện tặng…

 

Mặc dù Phan Văn Ý tin, Giang Chỉ vẫn cam chịu gật đầu.

 

“Thật sự là khác tặng…” Cô hề chút tự tin nào.

 

Phan Văn Ý hiển nhiên tin lời Giang Chỉ, bà sợ nhất là Giang Chỉ lầm đường lạc lối, sợ tiền từ con đường chính đáng mà .

 

Tương lai tươi sáng của Giang Chỉ, thể bất kỳ vết nhơ nào, điều đó sẽ hủy hoại cả cuộc đời cô.

 

Phan Văn Ý sầm mặt: “Ai tặng? Bây giờ gọi điện thoại cho , trả đồ !”

 

Giang Chỉ bỗng nhiên cứng .

 

Gọi điện thoại? Bây giờ???

 

Tần Tự???

 

Gọi điện thoại chẳng sẽ phát hiện ? Không ! Không thể phát hiện!

 

 

Loading...