“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 50: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mối quan hệ gia đình hóa giải
Hơn hai năm gặp, khi gặp Giang Chỉ, Phan Văn Ý hề một lời trách móc nào.
Cô chờ, vẫn luôn chờ đợi ngày .
Giang Chỉ lập tức nghẹn ngào đến mức nước mắt chực trào .
Phan Văn Ý nhanh hơn một bước ôm lấy cô.
"Con xin , ..."
"Được , về là ..." Phan Văn Ý vỗ nhẹ lưng cô.
"Sao mặc mỏng thế , đừng để cảm lạnh."
"Bên ngoài lạnh, mau nhà ."
Giang Chỉ từ Hải Thị về, mặc cũng hẳn là mỏng, chỉ là khi đến Hải Thị cởi áo khoác ngoài.
Tất cả nỗi nhớ nhung giờ đây hóa thành sự quan tâm.
Không gì ý nghĩa hơn sự đoàn tụ.
Trong phòng khách.
Không khí cứng nhắc như đang ở giữa tảng băng.
Giang Hoài Sơn sofa, mặt biểu cảm: "Con định về ? Bây giờ về gì?"
Cô hối hận, hối hận về quyết định đưa trong lúc bốc đồng.
Kiếp , điều hối tiếc cuối cùng của cô là khi c.h.ế.t gặp cha nữa.
Người thật sự nên đưa quyết định khi bốc đồng.
"Không con cảm thấy giỏi giang , một ở bên ngoài cũng khá ?" Giang Hoài Sơn vẻ mặt nghiêm nghị.
Giang Chỉ nhíu mày, nước mắt ngừng chảy xuống.
"Con xin , con con sai ..."
"Nói một lời xin là thể bù đắp lầm gây ?" Giang Hoài Sơn lúc vẫn còn đang tức giận.
Giang Chỉ lắc đầu: "Không thể..."
"Ta dạy con thế nào? Đừng đưa những quyết định khiến bản hối hận, một khi đưa quyết định nào đó, bất kể kết quả đều chấp nhận! Không hối hận!"
Lúc mới hiểu ý trong bài ca, khi là trong bài ca.
Kiếp , khi bố những lời đạo lý lớn lao , cô chỉ cảm thấy bố quá chuyện.
Cho đến khi cô vô điều khiến bản hối hận thôi, cho đến khi đ.á.n.h đổi tất cả, thậm chí cả tính mạng.
Khi tỉnh ngộ thì quá muộn .
"Ta cho bà nội con ở nhà chúng ."
Cô nức nở, dùng sức lau nước mắt, mở to mắt Giang Hoài Sơn vẻ mặt đầy áy náy: "Thật ?"
Giang Hoài Sơn nhất thời á khẩu.
Tại .
Phan Văn Ý bên cạnh lau nước mắt bao nhiêu .
Chuyện Giang Chỉ hồi nhỏ, dù ai với cô, Phan Văn Ý ít nhiều cũng phong thanh.
Những vết sẹo lớn nhỏ Giang Chỉ thể nào dối .
Nói cho cùng, vẫn là của lớn bọn họ, là họ bận kiếm tiền, lơ là chăm sóc con cái mới dẫn đến hậu quả .
Không nên trách con gái.
Vì con gái trở về , Giang Hoài Sơn cũng nên tiếp tục dạy dỗ cô bé.
Người chỉ mỗi con gái.
Phan Văn Ý hít hít mũi, quát Giang Hoài Sơn một tiếng: "Mấy giờ hả, còn cho ăn cơm ?"
Giang Hoài Sơn ngẩn , nhất thời chút hoang mang Phan Văn Ý.
Quát xong Giang Hoài Sơn, Phan Văn Ý sang Giang Chỉ: "Còn con nữa! Ai cho con cái gan, tuổi còn nhỏ dám một lang thang bên ngoài."
Phan Văn Ý từ đến nay luôn dịu dàng với cô, từng một lời nặng lời nào.
Một tiếng chất vấn khiến Giang Chỉ sợ hãi ít.
Cô vốn là chịu dọa nạt.
Tâm trạng mới bình một chút đột nhiên âm u mây mù, mũi cô cay xè, nước mắt tuôn trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-50.html.]
Cô đột nhiên cúi đầu, giọng nhỏ xíu: "Mẹ... con con sai ."
Phan Văn Ý Giang Chỉ nức nở, trong lòng khỏi chua xót.
Cô đ.á.n.h mắt hiệu cho Giang Hoài Sơn, vẫy tay : “Ông Giang, cũng còn sớm nữa, đến lúc nấu cơm .”
Giang Hoài Sơn một bếp.
Trong phòng khách chỉ còn Giang Chỉ và Phan Văn Ý.
Giang Chỉ lấy khăn giấy ôm mặt, những tờ khăn giấy mềm mại nhanh chóng ướt đẫm nước mắt.
Vẻ mặt cô vô cùng đau khổ, ngũ quan gần như nhăn nhó cả .
“Con xin , con con sai .”
“Con bố con đến Hải Thị học là vì cho con, là do con quá nhu nhược, con học cách phản kháng, con quá nhạy cảm…”
“Nếu con mạnh mẽ hơn một chút, sẽ như … Con bố gửi con Hải Thị học cũng là con cao hơn, xa hơn khác, là con phụ lòng bố .”
“Là con quá mềm yếu…”
“ con thề, tuyệt đối sẽ để xảy chuyện như nữa, mỗi bước , con đều sẽ thận trọng hết mức.”
“Chỉ mong bố thể tha thứ cho sự ngu ngốc và khờ dại của con trong quá khứ.”
Cô thể hận bà nội, thể hận bất cứ ai.
Duy nhất thể để cha , những yêu thương cô nhất, đau lòng thêm nữa.
Giang Chỉ , dù trong lòng cha giận, nhưng ông vẫn yêu cô, nếu thì tại cứ đến ngày mùng 10 mỗi tháng, ông đúng giờ chuyển tiền lương thẻ của cô.
Mèo Dịch Truyện
Giang Hoài Sơn từ nhà bếp lấy rau, đồng tử co , ông thể tin , cô con gái vốn ít của trưởng thành nhiều đến .
Hai năm nay, rốt cuộc con bé trải qua bao nhiêu chuyện mới sự đổi lớn như thế .
Hai năm Giang Chỉ Hải Thị học, cứ mỗi dịp lễ tết, ông đều chợ mua tôm hùm đất mà con bé yêu thích nhất từ sớm, chỉ mong con bé về đến nhà là thể ăn bữa cơm nóng hổi.
Thế nhưng năm nào cũng chờ đến khi cơm canh bàn nguội lạnh, hâm nóng hâm nóng.
Vẫn đợi cô con gái cưng của .
Trong lòng ông là của , ông với Giang Chỉ.
Giang Hoài Sơn vì sớm mua nhà trong thành phố, để ba con cuộc sống hơn, luôn tăng ca kiếm tiền, dẫn đến việc thiếu sự chăm sóc và quan tâm dành cho con gái.
Chuyện của Giang Chỉ và bà nội, cả thế giới đều giấu cô bé, ngay cả Giang Chỉ cũng giấu ông.
Mãi đến khi cô mười ba tuổi, cô mới những chuyện .
Thực sai nhất là ông, con gái sai.
Khoảnh khắc , nội tâm ông cuối cùng cũng vỡ òa, ông lặng lẽ bếp.
Phan Văn Ý từ khi gặp Giang Chỉ, nước mắt từng ngừng rơi.
Nhiều năm như , con gái rốt cuộc chịu bao nhiêu giày vò, cô dám nghĩ tới.
Con gái cô trời sinh ngoan ngoãn, nhút nhát, bắt nạt thì dám , chỉ dám một trốn trong chăn trộm .
Con bé ngoan ngoãn, lời như , rõ ràng là một cô con gái tuyệt vời nhất thế giới .
“Mẹ, tha thứ cho con , con sẽ như nữa.” Giang Chỉ cẩn thận nắm lấy tay Phan Văn Ý, cầu xin trong nước mắt.
Phan Văn Ý thể kiềm chế nổi nỗi đau trong lòng, cảm xúc vỡ òa.
Cô ôm chặt lấy Giang Chỉ.
“Là của bố , trách bố quá muộn…”
“Mẹ, con bao giờ trách bố …”
Hai ôm , dùng nước mắt để giãi bày nỗi nhớ nhung tích tụ bao năm.
Con gái rốt cuộc sai điều gì? Con bé rõ ràng sai bất cứ điều gì.
Người sai là cô , sai là Giang Hoài Sơn, sai là bà lão đó, sai là tất cả … Duy nhất Giang Chỉ.
Thế nhưng bắt nạt chính là Giang Chỉ.
Giang Hoài Sơn trong bếp cũng nhịn mà ướt khóe mắt.
…
Phan Văn Ý nghĩ đến những chuyện liền cảm thấy đau lòng, “Nói cho xem hai năm nay con ở ngoài chịu đựng ấm ức gì ?”
Giang Chỉ lắc đầu, thoải mái dựa lòng Phan Văn Ý.
Những ấm ức đó so với bóng ma tâm lý mà bà nội gây cho cô, chẳng đáng là gì.
Bước xã hội, cô mới nhận những kẻ xa bên ngoài cũng thể sánh bằng tổn thương mà bà nội gây cho cô.