“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 49: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trở về nhà

 

Chiếc máy bay lướt tầng mây dày đặc.

 

Đường ranh giới sáng tối màu cam bên ngoài cửa sổ như chia đôi Trái Đất, Giang Chỉ giật tỉnh giấc khỏi những ký ức tuổi thơ.

 

Khi thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cô cảm thấy thế giới thật tươi .

 

Cô lấy điện thoại chụp cảnh tượng .

 

Rạng sáng hơn năm giờ, máy bay hạ cánh xuống thành phố Xuân Giang.

 

Giang Chỉ xuống máy bay, tắt chế độ máy bay mở khung chat với Tần Tự. Khi thấy ảnh đại diện của , trái tim cô vẫn khỏi run rẩy.

 

【Tần Tự, em đến Xuân Giang .】

 

Giang Chỉ mở tấm ảnh đường ranh giới sáng tối chụp máy bay, xem xem , liên tục xác nhận tấm ảnh .

 

Sau đó, cô mới nhấn gửi ảnh gốc.

 

Bây giờ mới hơn năm giờ sáng, chắc Tần Tự vẫn đang ngủ.

 

Cô cất điện thoại, lấy hành lý của .

 

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Tần Tự.

 

【Ừm, chụp lắm.】

 

Nhận lời khẳng định của Tần Tự, cô cuối cùng cũng mỉm mãn nguyện.

 

Ngoài sân bay nhiều taxi đang chờ khách, Giang Chỉ tùy tiện lên một chiếc.

 

Tài xế taxi nhiệt tình giúp cô đặt vali cốp xe.

 

Thành phố Xuân Giang thuộc miền Nam, ấm áp, dù là mùa đông cũng quá lạnh, cần mặc áo khoác dày cộp.

 

Dải phân cách hai bên đường trồng đủ loại hoa, lúc vẫn đang nở rộ.

 

Hoa Tử Kinh ven đường nở bung, hai bên đường ngập tràn hương thơm, một cơn gió lớn thổi qua, những cánh hoa bay lả tả như mưa hoa, đó là vẻ lãng mạn riêng của miền Nam.

 

Ở đây nhiều cao ốc chọc trời, mà chủ yếu là những tòa nhà thấp tầng.

 

Không phồn hoa như Hải Thị, cũng chật chội như Hải Thị.

 

Chỉ thở cuộc sống nồng đậm và nhịp sống chậm rãi đặc trưng của một thành phố nhỏ.

 

Cảnh vật ngoài xe vụt qua nhanh chóng, những quán ăn sáng hai bên đường bốc khói nghi ngút, thỉnh thoảng mùi bánh bao thoang thoảng bay mũi.

 

Trên đường là đủ loại qua .

 

Bảy rưỡi sáng, chợ lớn nhất thành phố Xuân Giang vẫn ồn ào náo nhiệt.

 

"Thầy Giang, đến mua tôm cho con gái ?"

 

Giang Hoài Sơn để ý đến phụ nữ trung niên đó, kéo túi ni lông chọn mấy con tôm hùm đất đang nhảy tanh tách đặt lên cân.

 

Người phụ nữ trung niên con cân, một cách kỳ quái, "Mua nhiều thế , con gái thầy về ?"

 

Nghe , sắc mặt Giang Hoài Sơn khó coi, ông lấy điện thoại : "Bao nhiêu tiền?"

 

"127, tròn cho thầy, 120 tệ là ."

 

Người đàn ông trung niên quét mã, trả 127 tệ xong liền bỏ .

 

Người phụ nữ trung niên ở phía "xì" một tiếng, cô trợn trắng mắt.

 

Đợi Giang Hoài Sơn xa , cô mới lẩm bẩm: "Làm bộ tịch cái gì chứ, cả cái Xuân Giang ai mà Giang Hoài Sơn cả đời dạy học, đưa bao nhiêu các trường đại học cao cấp."

 

"Kết quả là ông sinh một đứa con gái bạc tình, con gái màng ơn dưỡng d.ụ.c mà cắt đứt quan hệ với ông ."

 

"Đáng đời. Nếu thế , con gái ông thà c.h.ế.t trong tay bà nội còn hơn, sinh một đứa con gái vô dụng như ..."

 

"Ngay từ nhỏ con gái ông gì."

 

Người phụ nữ trung niên là hàng xóm cũ của Giang Hoài Sơn.

 

Mấy năm khi còn ở trong làng, cô thường xuyên qua nhà Giang Hoài Sơn chơi.

 

Nếu tại thích qua chơi đến thế.

 

Thì thể nhắc đến đứa con gái xui xẻo của nhà ông .

 

Bà Giang lợi dụng lúc vợ chồng họ nhà, ba ngày đ.á.n.h con bé một trận lớn, một ngày đ.á.n.h một trận nhỏ.

 

Cứ thấy tiếng mắng c.h.ử.i của bà lão và tiếng của cô bé từ nhà bên cạnh, cô liền lập tức nắm một nắm hạt dưa từ nhà , c.ắ.n sang nhà ông .

 

Điều dường như trở thành niềm vui duy nhất của mấy bà nội trợ.

 

Mỗi , ba năm bọn họ tựa cánh cửa sắt gỉ sét, c.ắ.n hạt dưa chỉ trỏ bà lão trong sân: "Trẻ con đ.á.n.h lời, lớn gương trong việc giáo dục, uy lực! Đánh cho nó khuất phục sẽ lời."

 

"Bà bảo nó hướng đông, nó sẽ dám hướng tây! Bà mặt trăng tròn nó cũng dám là cong..."

 

"Đây là rèn luyện sự phục tùng của nó từ nhỏ, trẻ con giáo d.ụ.c như ..."

 

Những lời đối với mấy phụ nữ trung niên rảnh rỗi mà , hầu như đau ngứa, chỉ coi như một trò mua vui.

 

Chẳng điều còn thú vị hơn xem TV ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-49.html.]

 

Mỗi bọn họ trong sân chỉ trỏ, cô bé đ.á.n.h nặng hơn.

 

Cô bé sẽ cầu xin tha thứ, sẽ nhận ...

 

Cũng sẽ lóc : "Dì ơi... cứu cháu..."

 

Người phụ nữ trung niên chỉ coi như thấy.

 

Mèo Dịch Truyện

Cứu cô bé?

 

Cứu cô bé gì?

 

Cứu thì còn gì vui để xem nữa?

 

Hơn nữa, cũng là con nhà đánh.

 

Không những cứu, hàng xóm láng giềng còn cùng giúp bà lão che giấu.

 

Có lẽ cả thế giới đều chuyện , trừ Giang Hoài Sơn.

 

Người phụ nữ trung niên bóng biến mất, vỏ hạt dưa tay tùy ý ném thùng rác.

 

"Thật xui xẻo! Chẳng cái con bé xui xẻo đó chạy , nó về thì còn gì vui để xem..."

 

Nghĩ kỹ , hai năm nay cũng lâu gì vui để xem.

 

Sau khi gia đình Giang Hoài Sơn chuyển , thỉnh thoảng cô vẫn thấy bà lão lén lút gọi đứa con bé xui xẻo đó về để trút giận.

 

Mặc dù tần suất ít hơn, nhưng dù cũng .

 

Nghĩ đến đây, cô khạc một bãi nước bọt.

 

"Phì! Thật xui xẻo!!"

 

Nhà Giang Chỉ cũ kỹ, sân nhỏ, hoa giấy ngoài tường phủ kín cả sân, dường như nở rộ hơn cả năm cô rời .

 

Nhiều cánh hoa rơi rụng cửa, rơi trong sân.

 

Trong sân nhỏ trồng rau gì cả, chỉ trồng một ít hoa, đó là yêu cầu mãnh liệt của Giang Chỉ.

 

Giang Chỉ đến cửa nhà là tám giờ sáng, đường đông đúc hơn nhiều bộ.

 

Còn một cô quen .

 

"Cô gái, sớm thế đến tìm thầy Giang !"

 

Giang Hoài Sơn là giáo viên của Trường cấp ba Một Xuân Giang, học trò của ông khắp thiên hạ, bình thường học sinh đến thăm ông hề ít.

 

Giang Chỉ gì.

 

Đã hai năm trôi qua, nhưng hàng xóm ở cửa nhận cô.

 

Hiện tại, dù là ngoại hình, khí chất phong cách ăn mặc, cô đều sự khác biệt lớn so với đây, và cũng cách lớn với những ở đây.

 

cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gõ cửa.

 

"Ông Giang về ?"

 

Phan Văn Ý tiếng gõ cửa, lẩm bẩm: "Đã bảo ngoài mang theo chìa khóa... quên nữa , nếu ở nhà thì xem ông kiểu gì..."

 

Giang Chỉ thấy giọng quen thuộc, đột nhiên mũi cay xè.

 

Ngoài cửa, Giang Hoài Sơn chợ về.

 

Trong giỏ xe điện nhiều rau củ quả tươi.

 

Giang Hoài Sơn sững sờ ngoài cửa.

 

Giang Chỉ thấy động tĩnh, đầu thấy bố chợ về.

 

Mới hơn hai năm gặp, tóc ông bạc nhiều. Trên mặt cũng xuất hiện thêm vài nếp nhăn.

 

Môi cô khẽ run rẩy, cô hít một thật sâu mới miễn cưỡng kìm tiếng nức nở.

 

"Bố..."

 

Giang Hoài Sơn từ lúc ngẩn khi thấy một bóng xa lạ quen thuộc, đến khi đầu thấy đó là con gái thì kinh ngạc, đến khi con gái nức nở gọi là bố...

 

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, tâm trạng ông như tàu lượn siêu tốc.

 

Ông trầm mặt: "Con về ?"

 

"Con xin ..." Giang Chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt trong túi áo, từ đầu đến cuối dám Giang Hoài Sơn.

 

Phan Văn Ý cũng cuối cùng lẩm bẩm từ bên trong mở cửa.

 

"Ông Giang, nhất định đừng quên nữa..."

 

Khi cửa mở, Phan Văn Ý đột nhiên nhếch khóe môi.

 

"Con gái..."

 

"Mẹ."

 

"Không tối mới về ? Sao về sớm mà báo một tiếng, để bố đón con chứ." Phan Văn Ý trông căng thẳng xúc động.

 

 

Loading...