“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 48: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:24:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuổi thơ là gì

 

Hàng mi khẽ rung động vài , kéo cô khỏi lòng, những ngón tay thon dài xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng áp lên má cô, động tác dịu dàng lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.

 

“Được , đừng nữa.”

 

Nếu cô tan nát một vạn , sẽ nhặt nhạnh, ghép cô một vạn lẻ một ; nếu cô rơi xuống vực sâu, sẽ nhảy , đích dẫn cô ; nếu rơi bóng tối, sẽ ánh sáng của cô, chiếu rọi cô, sưởi ấm cô.

 

Bởi vì từ tận đáy lòng, yêu cô.

 

Giống như Trì Dũ Bạch , yêu Giang Chỉ nhiều đến , thể yên tâm giao cô cho một ai đó xác định trong tương lai?

 

 

Tiếng loa phát thanh bắt đầu thúc giục lên máy bay, cuối cùng cô cũng buông tay .

 

“Anh đợi em ở Hải Thị.” Tần Tự câu .

 

cảm giác khác so với .

 

“Được.” Cô đưa tay lau nước mắt, nhận lấy chiếc túi Tần Tự đưa.

 

“Ngoan.” Tần Tự nhẹ nhàng xoa đầu cô.

 

Khi , cô ngoái .

 

Anh vẫn lặng lẽ phía Giang Chỉ, cô, khuôn mặt với đường quai hàm hảo .

 

Trong một khoảnh khắc, thời gian lướt nhanh về . Quay trở về mùa hè oi ả năm đó.

 

Đó là lâu khi cô chuyển đến Hải Thị, cô cũng đầu như , thấy thiếu niên Tần Tự, thanh lãnh, cao quý, sạch sẽ đến mức vương một hạt bụi.

 

Ấn tượng đầu tiên của cô về là một thể với tới, chỉ một ánh mắt, cảm giác tự ti trỗi dậy.

 

Cô xuất bình thường, cô cũng kém cỏi, cô cố gắng sống, và đó cũng là đầu tiên cô cảm thấy tự ti một con trai.

 

Đến mức chỉ cần từ xa đủ khiến cô cảm thấy tự ti.

 

Khi đó cô nghĩ, rốt cuộc như thế nào mới xứng đáng bên cạnh .

 

Thế nhưng cô thể ngờ giữa họ một đoạn tiếp nối như .

 

Giang Chỉ nhận … cô đắm chìm.

 

Không nỡ rời xa nữa.

 

Tiếng loa vang lên, cô cố gắng nặn một nụ , bước cửa kiểm soát vé.

 

Anh lặng lẽ tại chỗ, dõi theo bóng dáng yếu ớt của cô, tiễn cô xa dần, cho đến khi bóng dáng nhỏ bé biến mất giữa đám đông.

 

Ánh mắt thiếu niên mang theo một chút xót xa, nhưng càng thêm kiên định.

 

Anh lẩm bẩm: “Về tuyệt đối sẽ để em một .”

 

Chiếc máy bay chở yêu lướt qua bầu trời Hải Thị.

 

Cuộc chia ly lặng lẽ diễn trong dòng thời gian, khẽ lay động trái tim ly biệt trăng.

 

“Tiểu thiếu gia, nên về .”

 

“Ừm.”

 

Trong sự hụt hẫng, cuối cùng cũng thu tầm mắt, khi hồn mới nhận lâu trong gió lạnh đêm khuya.

 

 

Trên máy bay, Giang Chỉ chút buồn ngủ, cô nhấp ảnh đại diện của Tần Tự, .

 

Dòng tin nhắn duy nhất giữa họ vẫn là tin nhắn xác nhận khi thêm bạn bè.

 

Khi trở trang chủ, cô thấy tin nhắn gửi cho .

 

Nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, cô thẫn thờ.

 

.

 

sai .

 

lầm khi vì những ghét mà tổn thương những yêu thương nhất.

 

Bố chẳng hề gì sai, họ hiếu kính với ông bà là điều nên .

 

bà nội…

 

Cô nhớ khi cô tám tuổi, kỳ nghỉ hè mưa phùn giăng khắp nơi.

 

Giữa nước nghi ngút trong bếp, bà nội run rẩy bưng một bát thịt kho tàu óng ả đến. Chiếc vòng bạc cổ tay nhăn nheo của bà kêu lách cách.

 

“Bảo bối nhỏ, mau nếm thử thịt !” Bà nội gắp hai miếng to nhất bát em trai, nước thịt văng khăn trải bàn, in thành một vệt màu nâu sẫm.

 

Em trai sáu tuổi đang cắm cúi bài tập, thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp gắp miếng thịt sang bát cô.

 

Bà nội múc một muỗng trứng hấp chất thành một ngọn núi nhỏ bát em.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-48.html.]

Thấy hành động của em trai, bà nội run rẩy tay, gắp miếng thịt duy nhất trong bát Giang Chỉ đưa sang bát em trai.

 

“Chị con thích ăn thịt lợn.”

 

Giang Chỉ cúi đầu, trong bát cô chỉ nửa bát cháo trắng, nổi lềnh bềnh váng mỡ của thịt kho tàu.

 

Bà nội : “Con gái ăn quá béo, sẽ đàn ông ghét bỏ.”

 

Cô bé nhỏ chỉ siết chặt đũa, liếc thức ăn và thịt trong bát em trai, cố gắng , giả vờ như quan tâm.

 

, con thích ăn thịt lợn, con thích uống cháo trắng.”

 

Cô bé nhỏ lặng lẽ khuấy khuấy bát cháo trắng của , hương thịt vẫn thoang thoảng.

 

Rất thơm, thơm.

 

Cô uống một hết cả nửa bát cháo trắng.

Mèo Dịch Truyện

 

Năm đó, cô xổm ngưỡng cửa cũ kỹ của căn nhà cổ, những con gấu bông trong tay họ, chị họ.

 

Con ếch sắt vứt bỏ in một vết đỏ lên lòng bàn tay cô.

 

Bữa tiệc sinh nhật của họ bày tám mâm cỗ, còn sinh nhật cô lịch chỉ là một tờ giấy mỏng.

 

Một ngày nào đó trong tháng Tám.

 

Con cái nhà bác cả đều đến nhà bà nội ăn cơm.

 

Bàn ăn đầy ắp món ăn và trái cây, Giang Chỉ thậm chí tư cách bàn.

 

tư cách bàn, chỉ thể khi ăn xong, một ôm những bộ bát đĩa nặng trịch chạy bếp rửa chén.

 

“Rầm…”

 

cầm chắc, cô vỡ một cái bát.

 

Khoảnh khắc đó, cô chỉ ước vỡ là cái bát, mà là Giang Chỉ.

 

“Đồ của nợ!” Bà nội tiếng, giận dữ xông bếp.

 

Khi đó, Giang Chỉ thấy tiếng bà nội, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, gì đáng sợ hơn thế.

 

Cô nuốt nước bọt, căng thẳng về phía cửa, đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi bà nội.

 

Rất nhanh, bóng dáng giận dữ của bà nội xuất hiện trong tầm mắt cô.

 

Bà nội tiện tay cầm một cây củi đốt bếp từ sân, một lời mà đ.á.n.h lưng cô.

 

Là cơn đau bỏng rát.

 

Bạn bè cô , mắc sẽ đ.á.n.h mông, nhưng cô thì đ.á.n.h mông.

 

Mà là tát đến mức ù tai; là đá bụng, bà nội cao, nhưng cô bé nhỏ mỗi đều đá văng xa; là một cây gậy đ.á.n.h lưng, cơn đau tức thì khiến cô thở nổi…

 

Chỉ vì vỡ một cái bát, bà nội kéo cô sân, bất chấp tiếng và van xin của cô, mặt tất cả họ hàng, đ.á.n.h gãy chân cô.

 

giường bệnh đầy mùi t.h.u.ố.c sát trùng, khi bố gặng hỏi, cô chỉ thể tái mặt, nén đau mà : “Con tự nghịch ngã, bà nội…”

 

Vết tát mặt rõ ràng, mấy ngày mới mờ .

 

Bàn tay thô ráp của bà nội như một con quỷ, vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của cô, Giang Chỉ theo bản năng né tránh.

 

Bà nội với : “Con ranh c.h.ế.t tiệt nó cứng, chịu đựng thôi.”

 

Lời của bà nội khi đó, cùng với tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, chói tai đ.â.m màng nhĩ, ngay cả t.h.u.ố.c sắc của cũng ấm bằng câu đó.

 

Sau , nghỉ việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Giang Chỉ và em trai.

 

Bố việc ngày đêm suốt nhiều năm, tích góp một ít tiền, lén cầm cố chiếc vòng ngọc hồi môn, mới mua một căn hộ ba phòng một khách cũ kỹ ở thành phố Xuân Giang, kèm một cái sân nhỏ.

 

Căn nhà tồi tàn và cũ nát, bố đưa cô và em trai chuyển ngoài.

 

Thế là, năm mười ba tuổi, Giang Chỉ cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của bà nội.

 

Cũng từ năm mười ba tuổi, những vết bầm cô mới dần biến mất.

 

Vết bầm chỉ xuất hiện khi cô gặp bà nội…

 

hỏi tuổi thơ là gì?

 

Họ , là con gấu bông và quần áo mới của nó, là những đứa trẻ vui đùa nhảy nhót trong vũng nước nhỏ sườn đồi, là chiếc xích đu gốc cây táo tàu trong sân, cũng đó là những ký ức nhất.

 

Và mỗi khi khác hỏi câu hỏi , Giang Chỉ đều im lặng.

 

nếu thực sự trả lời, cô sẽ : Tuổi thơ là nỗi đau, là ác mộng, là những vết móng tay hằn cánh tay.

 

Có lẽ… chỉ thế.

 

Trong sân nhà họ, còn cây hoa quế và cả một vườn hoa cát tường, đó là vì Giang Chỉ chỉ lỡ miệng một câu " quá", mà bố cô tự tay trồng đầy một vườn hoa cát tường.

 

Cô thích nhất là ban đêm, bê chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân, mượn ánh đèn lờ mờ và ánh trăng dịu dàng để ngắm cả vườn hoa cát tường, mùi hoa quế thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

 

Nếu thực sự về tuổi thơ, lẽ là bắt đầu từ năm mười ba tuổi, khi cô rời khỏi nhà bà nội.

 

 

Loading...