“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 33: Không cô đơn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:23:58
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong xe, hệ thống sưởi bật hết công suất.
Chiếc Bentley màu đen bon bon đường phố sáng đèn.
Nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ, đầu tiên cô cảm thấy hề cô đơn đến .
Ít nhất là lúc .
Giang Chỉ theo thói quen đưa tay túi.
“Tần Tự, hình như em mất điện thoại …” Cô chợt thẳng dậy, Tần Tự.
Từ khi đến Hải Thị đến giờ, cô dường như bao giờ thấy điện thoại của !
“Không mất.” Tần Tự thản nhiên đáp.
Một tay nắm vô lăng, ngón trỏ hờ hững gõ gõ lên đó.
Mèo Dịch Truyện
Tay từ trong túi lấy điện thoại của Giang Chỉ đưa cho cô.
Khoảnh khắc thấy điện thoại của , cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy điện thoại, nó im lìm bất kỳ tin nhắn nào.
Nói chứ, hai ngày nay cô chẳng nhận tin nhắn nào, điều hợp lý!
Cô biến mất suốt hai ngày, tin Hà Tiểu Nhu và tìm cô.
Nhìn kỹ hơn cô mới nhận , điện thoại của từ lúc nào bật chế độ máy bay.
Chẳng trách một tin nhắn nào!
Cô tắt chế độ máy bay, một loạt tin nhắn đột nhiên ào ạt hiện .
Giản Lê Sơ [Tiểu Chỉ, ? Tối nay về ?]
[Sáng tám giờ hơn cuộc thi hùng biện, cần và Hà Minh Yến, nhớ đến nhé!]
[Tiểu Chỉ, đến tham gia hùng biện, bọn tìm thấy , cuối cùng là lên sân khấu.]
[Hà Minh Yến hình như vẫn luôn tìm , nhắn cho , lo lắng lắm.]
[Tiểu Chỉ, ?]
Hà Tiểu Nhu: [Có đó ?]
[Cậu chơi bời , Hà Minh Yến tìm sắp phát điên .]
[Cậu dọn đồ lúc nào ? Cũng chẳng với bọn một tiếng! Chơi trò mất tích gì thế!]
Hà Minh Yến: [Giang Chỉ, ?]
[Cậu ở , chứ?]
[Cậu về nhà ? Giản Lê Sơ đồ của đều khác dọn .]
[Thấy thì nhắn nhé!]
“…”
Cô thấy tin nhắn xong liền nhanh chóng trả lời cho họ.
[Xin , đang ở nhà bạn, đừng lo cho .]
Gửi tin nhắn xong.
Cô mặt Tần Tự.
Tần Tự tay nắm vô lăng, mặt biểu cảm lái xe.
Cô cẩn thận hỏi.
“Tần Tự, điện thoại em bật chế độ máy bay, ?”
“Không .”
Giang Chỉ ngẩn .
Không đúng chứ…
Lẽ nào là khi xuống máy bay cô quên tắt chế độ máy bay.
Cũng là khả năng .
“Vậy… em chuyển trường ?” Cô khổ sở Tần Tự.
Chuyển trường một cách trắng trợn như .
Hơn nữa, chỉ cần cô ở Hải Thị thì sẽ Tần Tự kiểm soát, đôi khi, cô cũng tự do.
Tần Tự nhẹ nhàng xoa mấy cái lên mu bàn tay cô, dùng giọng điệu dịu dàng nhất : “Không thể.”
…
Dùng giọng điệu dịu dàng nhất để lời tàn nhẫn nhất.
Chiếc xe chậm rãi dừng bên bờ biển, bên cạnh là khách sạn và trang viên view biển, đều là tài sản của nhà họ Tần.
Tần Tự đưa Giang Chỉ xuống xe.
Vừa xuống xe thấy Thẩm Tuế Hoan và Trương Kiều Kiều đang vẫy tay gọi cô.
“Bạn cùng bàn của tớ, đây nè.”
Từ xa, Giang Chỉ thấy hai cô bạn mặc áo khoác mỏng manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-33-khong-co-don.html.]
Cô vội vàng hất tay Tần Tự , sợ khác thấy.
Tần Tự: “…”
“Bạn cùng bàn của tớ, lâu quá gặp nha, nhớ tớ ?” Thẩm Tuế Hoan lao đến khoác tay lên vai Giang Chỉ.
Lực đạo bất ngờ khiến cô loạng choạng mấy bước mới vững .
“Nhớ gì?” Giang Chỉ hai tay đút túi áo khoác, lườm Thẩm Tuế Hoan một cái.
Thẩm Tuế Hoan vẻ mặt đầy ý .
“Vậy nhớ Tự của chúng ?”
“Cậu tránh .”
Giang Chỉ đẩy Thẩm Tuế Hoan .
Thẩm Tuế Hoan lúc mới thấy quần áo Giang Chỉ đang mặc, chẳng là đồ đôi với Tần Tự ?
Tần Tự mặc màu đen, Giang Chỉ mặc màu hồng.
Cô nàng ghé sát tai Giang Chỉ, dò hỏi.
“Hai chuyện gì ?”
Giang Chỉ định mở miệng, Thẩm Tuế Hoan dường như đoán lời cô sắp , liền thẳng: “Đừng ba chữ 'kệ ' nhé!”
Giang Chỉ liếc Tần Tự bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chút biểu cảm đang Trì Du Bạch chuyện.
Thấy chú ý đến bọn họ, Giang Chỉ mới nhỏ giọng trả lời:
“Chính là loại quan hệ chính đáng đó.”
“Phụt…”
“Giang Chỉ, thật sự gan đấy. Hahahahaha…”
Đáp cô, chỉ một tràng ngửa mặt lên trời dài dằng dặc.
Cười đến sặc sụa.
Trì Du Bạch lập tức tiếng của Thẩm Tuế Hoan thu hút sự chú ý, cắt ngang cuộc trò chuyện với Tần Tự. Mấy bọn họ đều tò mò về phía Thẩm Tuế Hoan đang đến bay .
"Thẩm Tuế Hoan, gì đấy? Mau kể cho tiểu gia xem nào."
Trương Giao Giao cũng tò mò khoác tay Thẩm Tuế Hoan, nũng nịu : "Hoan Hoan, cũng ."
Thẩm Tuế Hoan đầu Giang Chỉ với vẻ mặt đen sì, đột nhiên bật .
"Hahaha... Vừa nãy hỏi Giang Chỉ với Tự quan hệ gì, mấy đoán cô gì?"
"Thẩm Tuế Hoan!" Giang Chỉ trực tiếp lấy tay bịt miệng cô .
"Cậu im miệng ?"
"Không..." Dù bịt miệng, nhưng điều đó cản trở cô phát âm thanh.
" cứ đấy."
"Không !"
"Ngoan? Em gì?" Giữa tiếng ồn ào, một giọng trầm khẽ vang lên.
Tần Tự cũng tò mò trong lòng Giang Chỉ, mối quan hệ giữa họ là gì.
"Ngoan?" Thẩm Tuế Hoan bĩu môi, vẻ mặt thể tin . "Hai từ bao giờ thiết đến ? Giang Chỉ, sẽ thật sự Tự của chúng chinh phục đấy chứ?"
"Thẩm Tuế Hoan! Cậu phiền c.h.ế.t !"
"Không gì ." Giang Chỉ đầu, phiền não Tần Tự, bàn tay đang bịt miệng Thẩm Tuế Hoan càng siết chặt hơn.
Giang Chỉ tay chân nhỏ bé, địch nổi sức lực thường xuyên đ.á.n.h của Thẩm Tuế Hoan, lập tức cô giằng .
Thẩm Tuế Hoan thoát , nhảy nhót chạy đến bên Tần Tự, dùng giọng chỉ hai họ thấy mà .
"Cô hai mối quan hệ đắn."
Nói xong liền chạy mất.
Giang Chỉ sắp phát điên .
Giang Chỉ: "Thẩm Tuế Hoan, tuyên bố, từ giờ là ghét nhất!"
Tần Tự khẽ thành tiếng, một tay vòng qua vai Giang Chỉ xoa nhẹ, tay véo cằm cô.
Anh ghé tai cô, giọng đầy từ tính: "Ngoan, mối quan hệ của chúng thuộc loại đắn."
"Ồ..." Mối quan hệ đắn.
Giang Chỉ dỗ dành đến đỏ mặt, cô cúi đầu, hai tay luống cuống vo tròn trong túi.
Anh , nụ như gió xuân thổi qua.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng đây.
Chàng thiếu niên hăng hái như , thật .
Một buổi hoàng hôn nọ, tuyết trắng bao phủ đất trời như một kén tằm tuyết, bóng hình cứ thế thấm sâu huyết mạch cô.
Hình bóng lặng lẽ trú ngụ trong những nếp gấp mềm mại nhất nơi trái tim cô.
Anh là Tần Tự, là Tần Tự của Giang Chỉ.