“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 28: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:23:53
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thoát
Trong tòa nhà cao nhất Hải Thị, Tần Tự lười biếng dựa ghế sofa, hai chân bắt chéo, dù mắt nhắm nghiền, khí chất mạnh mẽ vẫn khiến khác dám gần.
Ngoài cửa, Tạ Ngọc Cẩn nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên kích động.
“Đã về Hải Thị .”
Cúp điện thoại, Tần Tự đang nheo mắt.
“Anh Tự! Cô về !”
Người ghế sofa chợt giật , cau mày.
Không đợi hỏi, Tạ Ngọc Cẩn trực tiếp : “Gần Đại học Hải, khách sạn Tần Hòa thuộc tập đoàn họ Tần, phòng 612.”
Chín giờ tối.
Giang Chỉ định siêu thị dạo một vòng, đúng lúc gặp bảng hiệu sửa chữa thang máy.
Vì lý do an , cô bước cầu thang bộ.
Cầu thang tối om, chỉ tiếng bước chân “thình thịch thình thịch” của một Giang Chỉ vang lên khi cô xuống.
Không xuống đến tầng bao nhiêu, một khoảnh khắc nào đó, một mùi hương quen thuộc lọt mũi cô.
Khác với mùi gỗ thông cô, đó là mùi gỗ thông tuyết trong lành, xen lẫn mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, nhưng cô dứt khoát lắc đầu.
Không thể nào, thể trùng hợp đến . Ở một Hải Thị rộng lớn thế , xác suất gặp là nhỏ.
Thế là cô nghĩ ngợi gì, tiếp tục xuống, càng xuống thấp mùi hương càng rõ rệt, mùi t.h.u.ố.c lá cũng sộc lên gây khó chịu.
Cô ho khan hai tiếng, tiếp tục bước xuống.
Ở khúc cua cầu thang tầng hai, cô vô tình ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm đôi mắt sâu thẳm của .
Là .
Trái tim cô bắt đầu run rẩy dữ dội, bước chân cũng dừng .
Cô liếc bảng chỉ dẫn tầng, phía hiện hai, chỉ cần một phút nữa là cô thể xuống.
Dưới chân Tần Tự nhiều đầu t.h.u.ố.c lá, hơn mười điếu.
Chẳng lẽ… ở đây lâu .
“Tần Tự, ở đây?” Giang Chỉ cố gắng phá vỡ sự im lặng quỷ dị lúc .
Giữa hai chỉ cách hai bước chân.
Chàng trai dáng cao lớn thẳng tắp, lười biếng dựa góc tường, đôi mắt nheo về phía Giang Chỉ.
“Thích từ mà biệt? Hay là thích ?”
Giọng trầm thấp vang vọng trong cầu thang trống trải yên tĩnh càng thêm đáng sợ.
Ánh sáng yếu ớt từ hành lang chiếu lên Tần Tự, đủ để thấy ánh sáng cố chấp trong đôi mắt nheo của .
“Không… .” Cô cứng đờ tại chỗ, hai tay nắm chặt chiếc túi xách đang cầm, từ lúc nào toát mồ hôi ướt đẫm. “ …”
“Tại ?” Giọng trầm thấp, từ từ bước về phía Giang Chỉ.
Chỉ cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, trái tim thót lên đến tận cổ họng.
“Cái gì?” Cô theo bản năng lùi .
Giang Chỉ đương nhiên Tần Tự đang gì, nhưng cô chỉ là đối mặt.
Anh khẩy một tiếng, từng chữ một: “Còn mau cút đây.”
Cô lùi một bước: “ …”
Lời còn dứt, cô Tần Tự đẩy mạnh tường, nâng cằm cô lên, một lời mà hôn xuống, c.ắ.n xé và ngấu nghiến.
“Ưm…”
Giọng Tần Tự trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Lần , em đừng hòng trốn thoát nữa.”
Sự chiếm hữu mãnh liệt như nghiền nát cô.
Mặc cho cô đ.á.n.h đ.ấ.m thế nào, cũng buông.
“Vì em ngoan như , chi bằng nhốt em .” Bên tai là giọng khàn khàn, lẩm bẩm rõ của . “Được nào…”
Không đợi cô kịp thở, nụ hôn của nặng nề giáng xuống, đầu lưỡi tách hàm răng cô . Tay giữ chặt gáy cô, cho cô nửa phần lui bước.
Từng chút một, trút sự bất mãn nụ hôn, ép cô đón nhận.
Tần Tự hôn mạnh bạo, trong khoang miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh, là của Giang Chỉ của Tần Tự.
“Tần Tự… ưm…”
“Anh buông … ưm…” Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài má.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-28.html.]
Không là do sợ hãi đau khổ.
“Buông em , để em trốn thoát khỏi ?”
Tần Tự , nhét cán d.a.o rọc giấy lòng bàn tay Giang Chỉ, mũi d.a.o chỉ chính : “Hoặc là, m.ổ x.ẻ nơi .”
Anh ấn mạnh đầu ngón tay tim: “Xem xem mỗi mạch m.á.u đều khắc tên ai.”
“Tần Tự…!” Giang Chỉ lấy sức lực, giật phắt con d.a.o rọc giấy sắc bén đó ném .
Cô Tần Tự tự tổn thương .
Ngay giây tiếp theo, Giang Chỉ cảm thấy mũi chân rời khỏi mặt đất, Tần Tự một lời ôm cô lên xe.
Suốt đường thẳng tiến đến Tần Thời Viên.
Dù Giang Chỉ cầu xin thế nào cũng vô ích, chỉ cần cô mở miệng, thở mạnh mẽ của sẽ lập tức chặn lấy môi cô.
Một giờ , chiếc xe dừng trang viên của nhà Tần Tự.
Tay cô dùng cà vạt trói .
Tần Tự dường như tức giận, vô cùng tức giận, Giang Chỉ bao giờ thấy một nào sát khí nặng nề đến .
Trong phòng ngủ ở Tần Thời Viên, đôi mắt trai đỏ ngầu, tràn ngập sự điên cuồng và tuyệt vọng.
Anh hận Giang Chỉ thích , hận Giang Chỉ thích khác, hận Giang Chỉ đồng ý bạn gái của nhưng bỏ rơi .
Ngày thứ hai kỳ thi đại học, đầy mong chờ đợi ở sân bay, định dành cho cô một bất ngờ, với cô rằng thi , thể học cùng một trường đại học với cô.
Anh đợi ròng rã ba ngày ba đêm, cuối cùng nhận tin cô biến mất dấu vết.
Gia tộc họ Tần quyền thế và địa vị đến nhường nào, thế nhưng dù , vẫn tìm tìm.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả lý trí của đều biến mất dấu vết, lập tức phát điên.
Anh điên cuồng tìm kiếm, dùng nguồn lực thể, nhưng vẫn tìm thấy.
Đến khi đăng ký nguyện vọng xong, mới Giang Chỉ chọn ở Giang Thị, Giang Thị cách Hải Thị tám trăm cây , cô chạy xa đến , chỉ vì thích ? Muốn tránh mặt ?
Cô ghét đến ?
Anh từng nghĩ đến việc từ bỏ, cũng từng ép từ bỏ, từng nghĩ Giang Chỉ ở bên thích lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Không, trải nghiệm kiếp cho , cô thích thể mang hạnh phúc cho cô , chỉ chính Tần Tự mới thể ban tặng Giang Chỉ tình yêu độc nhất vô nhị đời, tình yêu gì sánh bằng.
Con thú giam cầm trong lòng vô nuốt chửng lý trí , khi mất hết lý trí, điều duy nhất nghĩ đến là bắt cô về.
Không chỉ một , Tần Tự đến Giang Thị chỉ một , ở lầu nơi cô ở vô đêm, nhưng vẫn đành lòng để cô đau lòng.
Anh sợ Giang Chỉ ghét . Sợ Giang Chỉ hận .
Mèo Dịch Truyện
Thuốc lá hút hết điếu đến điếu khác.
Mãi cho đến khi Giang Chỉ một nữa trở về Hải Thị, mới một nữa mất hết lý trí, chỉ nhốt cô ở bên cạnh.
Chỉ mong Giang Chỉ thể ban phát cho một chút tình yêu, dù chỉ một chút thôi cũng đủ .
Cô thể trốn thoát …
Giang Chỉ nhớ đêm khi c.h.ế.t ở kiếp , cũng điên cuồng như .
Trong đêm sấm chớp giăng đầy, đôi mắt đỏ ngầu của l.i.ế.m láp vết m.á.u nơi cổ tay cô, cầu xin cô đừng c.h.ế.t.
Và lúc , ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất rơi.
Trên giường phòng ngủ, trong đôi mắt đỏ ngầu của Tần Tự tràn ngập tình yêu cố chấp cực đoan, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, một cách ngông cuồng: “Giang Chỉ, em thể trốn thoát nữa , em nhiễm mùi hương của , cả đời chỉ thể là phụ nữ của .”
Cổ họng cô nghẹn ứ dữ dội: “Tần Tự… em sợ lắm…”
Giang Chỉ Tần Tự giam cầm chiếc giường mềm mại, ánh mắt tràn ngập sự bất lực, đôi mắt sưng đỏ ngừng tuôn trào nước mắt.
Nước mắt ướt đẫm ga trải giường sạch sẽ.
“Ngoan, đừng sợ… Em nhanh sẽ chỉ thuộc về thôi…”
Chỉ thuộc về một , sẽ ngoài ăn cơm với những đàn ông khác, sẽ uống nước do những đàn ông khác đưa, càng bất kỳ tiếp xúc mật nào với đàn ông khác.
Chỉ duy nhất thuộc về .
Nói xong, cố chấp chặn lấy môi cô, cho cô một chút cơ hội thở dốc nào.
Tại ? Giang Chỉ hiểu, tại Tần Tự thích một dơ bẩn như cô chứ?
Cô quá khứ dơ bẩn, đến cả chính cô nhớ cũng thấy ghê tởm. Một trai trong sạch như Tần Tự nên cô, một sa vũng bùn, vấy bẩn.
Cô rõ xứng.
Giang Chỉ hiểu sự cố chấp của Tần Tự, cũng như Tần Tự hiểu vì Giang Chỉ yêu .
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, những vệt nước kính từ lất phất biến thành một bức màn nước dữ dội.
Và trai trong phòng càng lúc càng mạnh bạo.
Một đêm mặn nồng.