“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 26: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:23:50
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghỉ lễ?
Sau khi tan học là sáu giờ chiều, tuyết bên ngoài cửa sổ ngừng rơi từ lúc nào, thỉnh thoảng thể thấy những cục tuyết từ mái hiên trượt xuống rơi xuống đất phát tiếng “bịch” trầm đục.
Giang Chỉ thu dọn sách vở chiếc túi tote của .
“À , còn một chuyện nữa.” Giáo viên bước khỏi lớp bỗng trở .
Tất cả đều dừng động tác trong tay, im lặng thầy.
“Sau khi tan học hãy xem thông báo trong nhóm lớp. Cố vấn học tập của các em còn đặc biệt dặn nhắc nhở, sợ các em thấy. suýt nữa thì quên mất.”
Nói xong, thầy giáo xách chiếc bình giữ nhiệt của ngoài.
Sau đó, cả lớp bỗng vỡ òa trong tiếng reo hò: “Hoan hô! Nghỉ lễ ! Về nhà thôi!”
Vì tin nhắn trong nhóm gửi khi họ đang học, nên hầu hết đều kịp xem.
Cả lớp ồn ào náo nhiệt, tràn ngập khí phấn khích khó tả, đó lớp bên cạnh cũng truyền đến tiếng reo hò kém gì lớp 6.
Thông báo: [Do dự báo bão tuyết đặc biệt lớn hai ngày tới, nên sẽ cho nghỉ lễ sớm mười ngày, sinh viên của học viện rời trường trong hôm nay và ngày mai. Lưu ý: Khi về đến nhà báo bình an. (Các bạn tham gia cuộc thi biện luận và bóng rổ liên trường vui lòng tập trung tại cổng Đông của trường sáng mai. Cần chuẩn đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo đủ dùng cho mười ngày.)]
Thế là nghỉ .
Về nhà? Một từ xa lạ quen thuộc, cô hai năm rưỡi về nhà.
Năm đó cô một đến Hải Thị, đầy nửa năm, bà nội chuyển đến sống cùng gia đình cô.
Cô ghét bà nội, tất cả những đau khổ trong nửa đời đầu của cô đều do gọi là bà nội đó mang , cô bài xích cái ngôi nhà bà nội ở đó.
Khi năm nay bà nội sẽ ở nhà họ, Giang Chỉ càng thêm suy sụp, kỳ nghỉ đông năm ngoái cô về nhà, kỳ nghỉ hè năm nay cũng về.
Chỉ cần bà nội còn ở đó, cô sẽ về nhà.
Vì chuyện , cô còn cãi với cha đến mức từ mặt.
Nghĩ đến đây cô thấy buồn.
Trên đường tan học, Giang Chỉ tiện đường mua một cốc cháo ở căng tin.
Giản Lê Sơ buổi tối bao giờ ăn cơm, Giang Chỉ chỉ nghĩ cô đang giảm cân.
Sau đó hai trở về ký túc xá.
Khi mở cửa, cả hai đều sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy trống giữa ký túc xá, ba chiếc vali lớn đặt ở đó, vặn chiếm hết lối .
Bên cạnh thùng rác chất đầy rác, giường, bàn, ghế chất đầy đồ đạc lớn nhỏ, lộn xộn.
“Bị trộm ?”
“Hai gì ! Tối nay ?”
Hà Tiểu Nhu nghiến răng dùng sức đóng chiếc vali nhồi nhét đầy đồ , hớn hở : “Không là giải liên hoan các trường đại học ? Hai thu dọn đồ đạc ?”
Giang Chỉ vẻ mặt khó hiểu, cô nhớ đăng ký: “Giải liên hoan các trường đại học gì cơ?”
Hà Tiểu Nhu cảm thấy Giang Chỉ cả ngày chỉ bận rộn với việc học, sắp lạc hậu với thế giới .
Cô bước qua đống rác rưởi đất, đến bàn học của , lục lọi điện thoại từ một đống trang sức và mỹ phẩm.
Mở tin nhắn nhóm điện thoại, đó phóng to hình ảnh đưa cho Giang Chỉ: “Cậu xem , còn tên và Sơ Sơ nữa! Những tên đó đều , đây là cố vấn học tập chỉ định. Top năm của khối đều .”
Giang Chỉ nghi ngờ Hà Tiểu Nhu: “Nếu nhớ nhầm, hình như là đội sổ của lớp, tại …?”
Nụ mặt Hà Tiểu Nhu đông cứng .
Cô ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Đội cổ vũ, cố vấn học tập hai đứa từng tham gia hoạt động nào của trường, dẫn đến tín chỉ kém hơn những khác nhiều, cho nên…”
Giang Chỉ thấy cô vẻ mặt khó xử nhịn bật : “Hahaha, đúng là như .”
“Vừa là cũng định kỳ nghỉ sẽ đến Hải Thị chơi vài ngày, ha ha ha…” Lâm Hương Hương ở bên cạnh hưởng ứng.
Cái gì?!
Giang Chỉ kinh ngạc kêu lên: “Hải Thị?!”
Hà Tiểu Nhu sự đổi đột ngột của cô dọa giật , ngơ ngác vẻ mặt kinh ngạc của Giang Chỉ : “ , xem tin nhắn nhóm ? Trận giao hữu liên trường sẽ tổ chức ở Đại học Hải mà.”
“Năm nào cũng , các chị năm hai đều sẽ .”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-26.html.]
Giang Chỉ: Trời sập .
Cô hề suy nghĩ, trực tiếp gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm.
Sau tiếng "tút" một tiếng, điện thoại kết nối.
Trong điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của cô giáo chủ nhiệm: “Tiểu Chỉ đó hả, chuyện gì em?”
“Cô giáo, em hỏi cô một chuyện ạ.”
“Chuyện gì em?”
Giang Chỉ do dự : “Chính là cái trận giao hữu liên trường đó… bây giờ em thể rút lui ạ?”
Đầu dây bên im lặng một lát: “Tiểu Chỉ, cuộc thi biện luận mà em tham gia là do lãnh đạo nhà trường quyết định, đặc biệt chọn tám thành tích nhất từ năm nhất và năm hai, lãnh đạo đặt nhiều kỳ vọng các em đó. Hy vọng các em thể mang vinh quang về cho trường. Tại đột nhiên rút lui ?”
Ý của cô giáo chủ nhiệm là thể rút lui.
Trong lòng Giang Chỉ như treo một tảng đá khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng nguy cơ rơi xuống đập nát cô.
Mặc dù kết cục, cô vẫn ôm một tia hy vọng giãy giụa: “Em sợ , em kinh nghiệm trong lĩnh vực , lỡ mất mặt Đại học Giang thì ạ…”
Cô giáo chủ nhiệm an ủi: “Không , Đại học Giang từ đến nay vẫn , thua đáng hổ, chỉ sợ dám thử sức thôi.”
“Thầy chủ nhiệm khoa chúng chẳng vẫn thường : Người trẻ nên thử nhiều, thắng thua quan trọng, quan trọng là tận hưởng quá trình đó. Cho nên, em đừng áp lực tâm lý. Hơn nữa, em và Hà Minh Yến cùng hai chị năm hai chỉ lên sân ở vòng chung kết thôi, hai đó ở đó, hai em sẽ chịu gánh nặng gì .”
Sau một hồi khuyên nhủ, Giang Chỉ dù nữa cũng còn lý do gì để từ chối.
Cúp điện thoại, cô như quả bóng xì , úp mặt xuống bàn.
Cuộc trò chuyện với cô giáo chủ nhiệm khiến cả ba trong ký túc xá dừng động tác đang .
Hà Tiểu Nhu từ trong túi đồ ăn ngoài lấy bốn ly sữa nóng hổi, mỗi một ly.
“Tiểu Chỉ, sợ gì chứ, dù Đại học Giang chúng năm nào cũng thua Đại học Hải, nên các thua cũng , cứ coi như là trải nghiệm thôi.”
“ , đừng lo lắng về những chuyện xảy , nó chỉ cướp niềm vui của ngay lúc thôi.” Lâm Hương Hương hưởng ứng.
Giang Chỉ thấy bọn họ lý.
, dám đến Hải Thị vì thắng , mà là… sợ đối mặt với Tần Tự.
Ngày chia tay, Tần Tự chờ cô ở Hải Thị, kết quả chờ tin Giang Chỉ từ biệt mà .
Đối với chuyện , Giang Chỉ dám đối mặt, cô sợ thấy bộ dạng tức giận của Tần Tự.
Cô cắm ống hút, uống vài ngụm sữa, thở dài một thật sâu: “Cảm ơn sữa của .”
“Khách sáo gì chứ, chúng là bạn mà.”
Giang Chỉ chợt nhớ điều gì: Cô dậy đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mua mấy hôm .
Cô nhíu mày tiếc nuối : “Sơ Sơ, chính là bộ , thử xem mặc , nếu thì tớ cũng hết cách .”
Giản Lê Sơ chút ngại ngùng nhận lấy quần áo.
Cảm giác mềm mại của quần áo khiến lòng cô dâng lên một nỗi tự ti, cô cẩn thận khoác lên chiếc áo khoác lông vũ mà Giang Chỉ mặc nữa.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ xuống .
Cô cẩn thận chạm chiếc áo, sợ hỏng nó.
Cô bao giờ mặc một bộ quần áo chất liệu đến .
“Đẹp lắm!” Ba còn đồng thanh gật đầu.
“ mà…”
Giản Lê Sơ vẫn gì đó với vẻ u sầu, nhưng Giang Chỉ cắt ngang.
“ nếu lấy thì nó sẽ vứt mất.”
“Tiểu Chỉ, tớ kiếm tiền nhất định sẽ trả .”
“Ừm.”
…
Có trả cũng quan trọng, dù chiếc áo đó cô cũng mặc nữa.