“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 169: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cùng hết cuộc đời, pháo hoa thường nhật (Đại kết cục)

 

Hai năm .

 

Tạ Ngọc Cẩm và Trương Kiều Kiều cũng kết hôn, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, cũng xem như viên mãn.

 

Cùng năm đó, Tần Tự và Giang Chỉ thuận lợi đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận, trở thành vợ chồng hợp pháp.

 

Tần Tự lúc mới cảm thấy cuộc đời viên mãn hơn.

 

Tần Thời Viên, bên ngoài tòa nhà chính.

 

Vừa mở cửa thấy tiếng “í ới”.

 

Ánh mắt Giang Chỉ sai một ly nào, rơi dáng nhỏ bé trong phòng khách.

 

Cậu bé tên Tần Tri An, cái tên do Tần Tự đích đặt.

 

Tần Tri An còn nhỏ xíu, vững, chỉ vụng về giơ hai cánh tay mũm mĩm lên, mắt dán chặt Giang Chỉ, dáng vẻ “đòi bế”.

 

Khi đến gần, bé hưng phấn vung vẩy chiếc bình sữa nắm chặt trong tay.

 

Bên trong chiếc bình trong suốt, nước ép màu vàng nhạt lắc lư theo, cánh tay nhỏ xíu sức lắc qua lắc .

 

Giọng non nớt vang vọng trong phòng khách rộng lớn, rõ ràng lọt tai.

 

“Mẹ! Mẹ! Bố! Bố! Vất vả…”

 

Mỗi chữ non nớt đều như một cây búa nhỏ bọc mật, nhẹ nhàng gõ nơi mềm mại nhất trong tim.

 

Giang Chỉ thậm chí thể cảm nhận cơ thể Tần Tự bên cạnh cô cùng lúc căng lên, những ngón tay buông thõng bên sườn lặng lẽ siết chặt.

 

“An An ~” Cô xổm xuống, dang rộng vòng tay, hạ giọng gọi một tiếng.

 

Thấy cô dang rộng vòng tay, nhỏ xíu càng hưng phấn hơn, đôi mắt hồn lên cong cong.

 

Chạy lon ton lao lòng Giang Chỉ.

 

Tần Tự cởi áo khoác, con trai tướng mạo giống , lòng tự chủ mà run lên.

 

Tần Tri An chỗ nào cũng giống , chỉ riêng đôi mắt , khi lên, giống hệt vợ yêu dấu của .

 

Anh cũng xổm xuống, cúi đầu, mũi nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu mềm mại của con trai, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn khó nhận .

 

“An An giỏi lắm!”

 

“Bố… … vất vả…” Tần Tri An ê a .

 

Tần Tự vươn tay, một tay bế con trai đất lên, tay theo thói quen nắm lấy tay Giang Chỉ.

 

Nhóc con trong vòng tay đột nhiên đầu , nhét chiếc bình sữa vẫn nắm chặt trong tay Giang Chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ “kiêu ngạo” như thể đang khoe công.

 

“Mẹ! Uống! Của An An đó!”

 

Vẻ mặt nghiêm túc khiến Giang Chỉ và Tần Tự đồng thời bật .

 

Giang Chỉ đón lấy chiếc bình sữa còn vương ấm của con, ngón tay thuận thế vuốt ve gò má mềm mại của bé: “Cảm ơn bảo bối.”

 

Trước bữa ăn, Giang Chỉ và Tần Tự chơi với nhóc con ghế sofa một lúc.

 

Có lẽ vì chơi mệt, cái đầu nhỏ cứ gật gù buồn ngủ.

 

Tần Tự khẽ , động tác nhẹ nhàng, cẩn thận bế đứa con nửa tỉnh nửa mê lên.

 

Nhóc con mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là , cái miệng nhỏ lẩm bẩm một câu “Bố” rõ ràng.

 

Sau đó cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, yên tâm dựa vai ngủ , thở ấm áp đều đặn nhẹ nhàng vuốt ve bên cổ Tần Tự.

 

Gió chiều đầu đông mang theo chút ẩm ướt lùa qua cửa sổ, thổi tan mùi sữa nhàn nhạt trong phòng khách.

 

Phòng khách yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm lên Tần Tự đang ôm con.

 

Gương mặt nghiêng của cũng trở nên dịu dàng.

 

Hàng mi dài rủ xuống con trai đang ngủ vai, vẻ mặt chuyên chú , như thể đang nâng niu bảo vật quý giá nhất thế gian.

 

Sau khi đặt Tần Tri An lên giường, Tần Tự gửi tin nhắn cho Tần Dần Sinh.

 

【Đến đón cháu nội của ông.】

 

Bên nhanh chóng hồi âm: 【Đến ngay đây!】

 

Ăn tối xong, Tần Tri An Chu Nhã Nhu và Tần Dần Sinh đón về nhà cũ.

 

Ông nội yêu quý bé vô cùng, cơ bản là ngày nào cũng đón về.

 

Là đứa trẻ nhỏ nhất trong gia đình, bé cũng kế thừa vị trí cưng chiều nhất nhà của Tần Tự.

 

Cả ngày ở chỗ ông nội và Tần Dần Sinh, thì cũng ở chỗ Tần Chi Ý hoặc Tần Giác Thiển.

 

Có thể là vạn ngàn sủng ái đổ dồn một .

 

 

Buổi tối Giang Chỉ tựa ghế sofa trong phòng ngủ, đầu gối lên đùi Tần Tự, lật xem một trong những cuốn album ảnh của họ.

 

Họ nhiều ảnh chụp chung, tổng cộng bảy tám cuốn.

 

Trong điện thoại còn nhiều.

 

Trong ảnh, Giang Chỉ và Tần Tự đều mặc những chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, với phông nền đỏ tiêu chuẩn.

 

Khóe môi nhếch lên, còn là nụ chút xa cách thường ngày.

 

Mà là một nụ chân thật, thư thái, trong đáy mắt rõ ràng in bóng Giang Chỉ.

 

Nụ của Giang Chỉ cũng pha chút ngọt ngào và sự nhẹ nhõm cảm giác căng thẳng.

 

Phía bức ảnh, tên của họ và ngày trọng đại in ngay ngắn.

 

Còn ở trống bên cạnh bức ảnh, một dấu tay nhỏ xíu, xiêu vẹo màu xanh lam.

 

Như một đóa hoa nhỏ bé non nớt, hiện diện đột ngột nhưng vô cùng hài hòa.

 

Đó là dấu tay của An An.

 

Ngày đăng ký kết hôn, nhóc con thoát khỏi sự trông chừng của dì Tống, chập chững bò lên bàn, ấn thẳng tay hộp mực son đang mở.

 

Trước khi kịp phản ứng, "pach" một tiếng, bàn tay nhỏ dính đầy màu in rõ nét lên tấm giấy đăng ký kết hôn mà Giang Chỉ nhận .

 

Nhân viên dở dở .

 

Cô và Tần Tự , ngầm hiểu hề lau .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-169.html.]

Giang Chỉ ngược cảm thấy dấu ấn "ngoài ý " khiến tấm giấy chứng nhận mang một ý nghĩa độc nhất vô nhị.

 

"Tần Tự." Giang Chỉ nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay bức ảnh, ngẩng mắt Tần Tự.

 

Vừa đúng lúc, Tần Tự cũng đang cô.

 

"Chúng chụp một tấm ảnh nhé? Ngay bây giờ."

 

Anh khẽ giật , đó hiểu .

 

Ánh mắt lướt qua hai tấm giấy đăng ký kết hôn đang mở sofa, in dấu tay nhỏ xíu.

 

Ánh mắt dịu dàng sâu đậm.

 

Anh hỏi gì cả, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

 

Giang Chỉ dậy từ trong lòng .

 

Tần Tự dậy, đưa tay về phía Giang Chỉ.

 

Giang Chỉ đặt tay lòng bàn tay .

 

Anh khẽ dùng sức, dẫn cô đến một bức tường, vòng tay qua vai cô, tự nhiên ôm cô lòng.

 

Cô dán chặt lồng n.g.ự.c ấm áp của , vẫn thể cảm nhận rõ nhịp tim đều đặn của truyền qua lớp vải mỏng.

 

Mang theo một sức mạnh khiến an lòng.

 

Đèn trần phòng ngủ tỏa ánh sáng dịu nhẹ, chiếu đều lên hai .

 

Giang Chỉ , giơ hai cuốn giấy đăng ký kết hôn mới tinh, Tần Tự giơ điện thoại, nhấn nút chụp.

 

Cạch.

 

Ánh sáng ấm áp và khung hình đóng băng ở khoảnh khắc .

 

Hai vệt màu đỏ tươi tượng trưng cho lời hứa, cùng với dấu tay nhỏ màu xanh lam, cũng cùng lưu giữ.

 

Giang Chỉ mở trang cá nhân, chọn bức ảnh .

 

Sau đó, đầu ngón tay lơ lửng ô nhập liệu trống, khẽ dừng .

 

Phải miêu tả hạnh phúc như thế nào đây...

 

Nghĩ vài giây, đầu ngón tay cô lướt màn hình.

 

【Chính thức giấy phép, nhà duyệt. Đời cùng sánh bước, bình yên thường nhật. @Tần Tự】

 

Nhấn, gửi.

 

Tần Tự cong khóe môi, lẳng lặng cô thao tác xong, đó đưa điện thoại của cho cô.

 

Anh khẽ một tiếng, lồng n.g.ự.c rung động, mang theo chút ý vị lười biếng: "Vợ ơi, cũng y như ."

 

Bài đăng của Tần Tự chỉ gửi đầy ba phút nhanh chóng nhấn thích và bình luận nhấn chìm.

 

Xếp ở vị trí đầu tiên là bình luận của thầy Đường, giáo sư đại học.

 

【Là học sinh thiên tài mà em từng lén lút đưa đến lớp học khi còn ở đại học ư??? Chúc mừng chúc mừng!!!】

 

Bình luận của giảng viên hướng dẫn của Giang Chỉ khi cô học đại học theo sát ngay đó.

 

【Hai đứa bay đúng là tên lửa thành KPI cuộc đời nhỉ! Thầy còn đối tượng nữa là...】

 

Tiếp theo là tiếng kêu gọi của Thẩm Tuế Hoan: 【Đem An An sang chỗ tớ chơi vài ngày , ?? Tớ thích thằng bé quá trời luôn!】

 

Tạ Ngọc Cẩn trả lời Thẩm Tuế Hoan: 【Muốn chơi thì tự đẻ ...】

 

Thẩm Tuế Hoan trả lời Tạ Ngọc Cẩn: 【Đỉnh...】

 

Tạ Ngọc Cẩn trả lời Thẩm Tuế Hoan: 【Đỉnh gì mà đỉnh, nhanh nhanh lên nào!!】

 

Tạ Ngọc Cẩn @Trì Du Bạch: 【Anh em! Nhanh tay lên , vợ con kìa!】

 

Trì Du Bạch trả lời Tạ Ngọc Cẩn: 【Đã lên kế hoạch , đừng lo!】

 

Trương Kiều Kiều: 【Dấu tay của Tiểu An An đáng yêu quá trời!!】

 

Giang Chỉ từng bình luận của những quen thuộc, ngừng.

 

Tần Tự cúi mắt lẳng lặng cô.

 

Chỉ là tay chút yên phận.

 

Miệng cũng chút nhàn rỗi.

 

Ai bảo cô lên ngọt ngào thế, cứ như dễ hôn.

 

Thế là, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô từng cái một.

 

"Vợ ơi, hôn."

 

"Anh ."

 

"Anh nhịn nổi..."

 

Lời còn dứt, cả Giang Chỉ đột nhiên lơ lửng, giây tiếp theo đối mặt với đùi .

 

Anh giữ chặt gáy cô, kìm tình cảm mà ngậm lấy cánh môi cô, đó dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi cô.

 

"Vợ ơi, ngày mai với ngày nha?"

 

Giang Chỉ im lặng.

 

"Hửm? Anh cho vợ nghỉ ba ngày."

 

Mèo Dịch Truyện

Giang Chỉ: "............"

 

"Vợ ơi, yêu ."

 

"Em yêu ."

 

"Anh cũng yêu vợ."

 

Khi một đàn ông thực sự yêu một phụ nữ.

 

Sẽ lý trí, cân nhắc lợi hại.

 

Chỉ là tình yêu thuần khiết, yêu mãnh liệt, yêu sâu sắc, yêu thiên vị một cách bất chấp tất cả.

 

Bất kỳ ai cũng thể ngăn cản.

 

---HẾT CHÍNH VĂN---

 

 

Loading...