“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 169: - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Giang Chỉ m.a.n.g t.h.a.i tháng thứ năm.

 

Trong nhóm lớp của trường Nhất Trung Hải Thị, nhiều năm im ắng, đột nhiên trở nên xôn xao.

 

Nguyên nhân là do giáo viên chủ nhiệm gửi một thông báo.

 

【Cây hải đường trăm tuổi chụp ảnh nhiều nhất trường sắp di dời , các em đến lời tạm biệt ?】

 

Trong nhóm bạn học, bàn tán sôi nổi.

 

【Không ngờ cây hải đường già cùng chúng trải qua cả một thời thanh xuân cũng sắp di dời.】

 

【Hahaha! Tuổi thanh xuân của chúng sớm kết thúc .】

 

【Mặc dù lâu về trường, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối.】

 

【Nếu tiếc nuối thì đến lời tạm biệt !】

 

Trường Nhất Trung Hải Thị, trong khí phảng phất một cảm giác khó tả.

 

Một thế hệ thanh xuân kết thúc, một thế hệ đang ở tuổi thanh xuân.

 

Trên sân thể dục, những thiếu niên nam nữ tràn đầy sức sống tuổi trẻ hăng hái đổ mồ hôi.

 

Tiếng huyên náo vang lên từng đợt.

 

Ánh nắng hào phóng đổ xuống, chiếu rọi từng tấc da thịt.

 

Cũng chiếu sáng những cánh hoa bay lượn khắp trời.

 

Giáo viên chủ nhiệm đặc biệt từ tòa nhà dạy học bước , dẫn theo nhóm học sinh cũ , gốc cây hải đường trăm tuổi.

 

hỏi: "Thầy/Cô ơi, cây vẫn , cũng vướng bận gì, tại nhất định di dời ạ?"

 

Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút.

 

"Là thế , quy hoạch cải tạo khu phố cổ của trường phê duyệt , tiến độ nhanh. Cây hải đường già ... vị trí vặn tuyến quy hoạch."

 

"Không giữ nữa ... Tuần đội thi công sẽ , hôm nay thời gian đến, coi như là lời tạm biệt với nó."

 

Hai chữ "tạm biệt" giống như hai viên sỏi lạnh lẽo, đột ngột rơi hồ nước ấm áp buổi chiều.

 

Tần Tự nắm tay Giang Chỉ, gốc cây hải đường .

 

Chiếc áo phông trắng bay nhẹ trong gió, như làn gió thổi qua cả mùa hè.

 

Giang Chỉ mặc một chiếc váy liền màu hồng trắng, tà váy bồng bềnh vặn che cái bụng đang dần nhô lên của cô.

 

Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đuổi theo những cánh hoa đang xoay tròn rơi xuống, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót gương mặt trắng nõn của cô, phác họa nên vầng hào quang dịu dàng.

 

"Ngày thi công, cùng em nhé." Giang Chỉ khẽ lay tay Tần Tự, trong mắt mang theo vài phần mong đợi.

 

Anh nắm chặt lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Ừm."

 

Ngày thi công, máy ủi tiến , giống như một con quái vật tiền sử im lặng và lạnh lùng, án ngữ sân thể d.ụ.c dọn trống của khu trường cũ.

 

Cánh tay thép khổng lồ của nó giơ cao, từ từ di chuyển về phía gốc cây hải đường già .

 

Tán cây từng rậm rạp như mây, sẽ khó mà thấy nữa.

 

Hệ rễ khổng lồ của nó, từng đan xen chằng chịt sâu trong lòng đất, bám chặt lấy mảnh đất hàng trăm năm.

 

Ngay khoảnh khắc nó bật khỏi mặt đất—

 

Một bàn tay ấm áp chợt từ bên cạnh vươn tới, mang theo lực đạo thể cưỡng , che kín mít đôi mắt cô.

 

"Ngoan, đừng ." Giọng trầm thấp của Tần Tự vang lên bên tai cô.

 

Lồng n.g.ự.c dán chặt cô, cô thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim truyền đến từ lồng n.g.ự.c .

 

Lòng bàn tay nóng bỏng, mang theo một chút ẩm ướt.

 

Trước mắt cô một mảng tối đen: "Cây hải đường như thế , khó mà gặp ."

 

Tần Tự gì, chỉ chăm chú cô, một tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng đặt bên hông bụng cô.

Mèo Dịch Truyện

 

Ánh mắt một loại chuyên chú gần như nóng bỏng, mà khác thể nào hiểu .

 

Thẩm Tuế Hoan từ lúc nào cũng đến, cạnh họ.

 

khoanh tay, khẽ lắc đầu, đầy ẩn ý: "Người khác thì khó mà gặp ..."

 

Giang Chỉ đầu , thấy Thẩm Tuế Hoan đang mặc một bộ đồ công sở cắt may vặn.

 

Tóc cũng chải gọn gàng, trông như một nữ tổng tài.

 

Ồ, .

 

Không là "trông như".

 

bây giờ vốn dĩ chính là nữ tổng tài.

 

"Không đây trốn việc ??"

 

"Làm gì! Tớ thể đến lời tạm biệt với thanh xuân của chúng ?"

 

Giang Chỉ lướt mắt Thẩm Tuế Hoan từ xuống một lượt, quét mắt một vòng xung quanh, thấy bóng dáng quen nào khác.

 

"Sao chỉ ?"

 

"Đừng nữa... Bọn họ cả ngày bận tối mắt tối mũi, đến thời gian ăn cơm cũng ."

 

"Đặc biệt là Trì Du Bạch, đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, mấy ngày nay tớ còn thấy mặt mũi ."

 

Chuyện của Trì Du Bạch, Giang Chỉ cũng loáng thoáng.

 

Nghe là sợ điều kiện gia đình xứng với Thẩm Tuế Hoan, bố vợ tương lai coi thường, nên cả ngày bận rộn sự nghiệp dám ngừng nghỉ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-169-ngoai-truyen-1.html.]

cũng xem như đạt chút thành tựu.

 

thì bên cạnh nhiều "ông lớn" đưa ý kiến cho như , thăng tiến cũng khó.

 

Thẩm Tuế Hoan định đưa ly sữa mở cho Giang Chỉ, nhưng thoáng thấy cái bụng nhô lên của cô.

 

Thế là, bàn tay đưa sữa lặng lẽ rụt .

 

tự cắm ống hút, hớp liên tục mấy ngụm lớn.

 

Giờ đây, ngay cả một cùng cô uống sữa cũng còn.

 

Ai nấy đều trở thành bận rộn.

 

Trong lúc trò chuyện, cây hải đường già hoa nở đầy tán vận chuyển .

 

Cũng mang chút ấm áp cuối cùng của khu trường cũ.

 

Giang Chỉ lặng lẽ theo.

 

Tần Tự thấy , chỉ im lặng vòng tay ôm lấy vai cô.

 

Cho đến một buổi sáng nọ, ánh nắng trong trẻo lạ thường, Tần Tự hiếm hoi đến công ty.

 

Anh bí mật kéo Giang Chỉ , dành cho cô một bất ngờ.

 

Giang Chỉ nửa dỗ dành nửa ôm ấp đưa qua hành lang tầng sáu, đến cửa sổ sát đất lớn đối diện phòng khách.

 

"Nhìn xuống ."

 

Tần Tự ôm cô từ phía , cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu cô, trong giọng mang theo một chút mong đợi khó che giấu.

 

Giang Chỉ mang theo sự nghi hoặc, ánh mắt theo ô cửa kính trong suốt hướng về phía hậu hoa viên.

 

Khu vườn rộng.

 

Thế nhưng giờ đây, đất trống đón nắng nhất , đột nhiên xuất hiện thêm một cây hải đường.

 

Chính là cây ở trường học.

 

Hoa đó rụng khá nhiều, lẽ là do rụng trong quá trình đào gốc và vận chuyển.

 

Điều khiến rung động nhất là, một công trình lớn đến thành trong im lặng.

 

Mắt Giang Chỉ mở to hết cỡ, một tia sáng thể tin nổi dâng lên từ đáy mắt.

 

Cô theo bản năng che miệng .

 

"Tần Tự!"

 

"Ừm."

 

"Anh ...!"

 

"Vợ thích ?"

 

"Thích! Em yêu !"

 

Tần Tự , trong mắt tràn ngập một chút bất ngờ khó nhận .

 

ở bên nhiều năm, vẫn cảm thấy hưng phấn khó hiểu lời bày tỏ tình cảm chân thành của cô.

 

Cánh hoa rụng cũng chẳng , sang năm sẽ nở.

 

Ở giai đoạn cuối thai kỳ, bụng Giang Chỉ dần tròn trịa.

 

Đi lâu sẽ thấy mệt.

 

Từ lâu Tần Tự cho cô đến công ty nữa, nhưng mỗi tối đều về sớm để cùng cô tản bộ trong vườn.

 

Tối đến, cô tựa ghế sofa, Tần Tự cạnh cô.

 

Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ truyền đến từ trong bụng, lặng lẽ nhưng vô cùng rõ ràng.

 

Cơ thể Giang Chỉ cứng , cô nín thở.

 

thẳng dậy, “Tần Tự… con đang đạp!”

 

Khi Tần Tự ngẩng đầu lên, Giang Chỉ vội vàng cầm tay , động tác nhẹ nhàng, cẩn thận đặt lên vị trí nhô lên.

 

Lòng bàn tay ấm áp.

 

Khoảnh khắc đặt tay lên, đứa bé bên trong dường như cảm nhận điều gì đó.

 

Ngay lập tức, lòng bàn tay , một cú đạp rõ ràng truyền đến.

 

Hàng mi của Tần Tự khẽ rung, đồng tử giãn to.

 

giọng nghèn nghẹn, “Vợ ơi, em đau ?”

 

Giang Chỉ ngẩng đầu, chằm chằm đôi mắt đào hoa đẽ ửng đỏ của , nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Không đau.”

 

Điểm quan tâm của khác với cô tưởng tượng thế nhỉ?

 

Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần lớn hơn.

 

Không là vì quá căng thẳng, trong phòng quá nóng.

 

Lòng bàn tay Tần Tự đặt bụng Giang Chỉ ẩm ướt.

 

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Tự, Giang Chỉ chợt bật .

 

Tháng 9 năm đó, cây hoa hải đường cổ thụ kỳ lạ nở hoa nữa.

 

Cũng trong tháng đó, Tần Tri An chào đời.

 

 

Loading...