“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 160: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ cách để cô buồn chán
Giang Chỉ và Giản Lê Sơ về phòng, phòng ban trở sự yên tĩnh thường ngày.
Không còn tiếng ồn ào và tiếng đùa.
Chỉ còn vô tiếng gõ bàn phím.
Giản Lê Sơ chỗ , lén lút ngước mắt Dave.
Sắc mặt vẫn còn xanh mét, cực kỳ khó coi.
Trên má trái vẫn còn một vết tát rõ.
Giản Lê Sơ mới về, đương nhiên hiểu vết tát từ , chỉ liếc nhanh một cái vội vàng thu ánh mắt , đặt tầm máy tính việc của .
Sợ rằng đàn ông béo trông vẻ dễ chọc gây sự với cô.
Nghĩ gì thì điều đó đến.
Cô xuống đầy vài giây, Dave bắt đầu sai vặt cô.
“Người mới, , pha cho một ly cà phê.”
“Thực sự xin ... dùng máy pha cà phê.”
“Mày kiếp gì!”
“...”
Văn phòng tầng thượng Tập đoàn Nhất Giang.
“Tự , con bé ?”
“Đi .”
“Đi ?!”
“Vâng.”
“Con trai, con đối xử với như là trách nhiệm ? Nhà chúng điều kiện ? Nhất thiết để con dâu của m.a.n.g t.h.a.i kiếm tiền ?”
“Con bình thường con cứ bám lấy con bé thì thôi , nhưng giờ là lúc nào , con cũng phân biệt tình huống chứ!”
“Con nhịn một năm thì ?”
Tần Tự: “...”
Không vấn đề nhịn.
Có khả năng nào là, cũng Giang Chỉ ở nhà nghỉ ngơi ...
Tần Dần Sinh sô pha, chỉ Tần Tự, phân biệt trắng đen bắt đầu một tràng giáo huấn.
Phải , đúng là cha ruột mới hiểu tính nết con trai .
Không cần nhiều, cũng rốt cuộc là ai thể thiếu ai.
Mười một giờ trưa.
Giang Chỉ kết thúc cuộc họp phòng ban, như thường lệ ôm theo tập tài liệu thang máy riêng của Chủ tịch thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa đến ngoài văn phòng của Tần Tự, qua khe cửa khép hờ, cô thấy hai bóng quen thuộc đang sô pha, "đối đầu" với Tần Tự đang thẳng ghế việc.
Sắc mặt vẻ khó coi.
"Bố, ? Sao hai đến đây?" Giang Chỉ ngạc nhiên thò đầu , mặt nở nụ bất ngờ.
Từ khi Giang Chỉ đến công ty, đây là đầu tiên cô thấy họ đến Tập đoàn Nhất Giang.
Tần Dần Sinh nay vẫn luôn việc ở Tập đoàn Tần Thị.
Lần đầu gặp họ ở công ty, cô thấy lạ.
Bố chồng Tần Dần Sinh và chồng Chu Nhã Như bình thường ít khi can thiệp cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng, nhưng đối với cô thì cực kỳ .
Mèo Dịch Truyện
Quần áo trang sức gì đó gửi đến Tần Thời Viên thường xuyên, thể là đối xử với Giang Chỉ như con gái ruột.
"Chỉ Chỉ!" Chu Nhã Như thấy cô, lập tức dậy về phía cô.
Trên mặt là vẻ xót xa hề che giấu.
"Con đang m.a.n.g t.h.a.i cháu trai nhỏ của chúng mà, còn chạy đến đây việc? Ở công ty mà nghỉ ngơi ?"
Bà cẩn thận kỹ mặt Giang Chỉ, lông mày khẽ nhíu , khi về phía Tần Tự thì đầy vẻ bất mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-160.html.]
Tần Tự ghế việc, xoa xoa giữa hai lông mày, ánh mắt sâu thẳm thường ngày giờ dừng bụng phẳng lì của Giang Chỉ, chỉ hai giây, chuyển hướng khuôn mặt dễ gây nghiện của Giang Chỉ.
Anh Giang Chỉ, khóe môi khẽ cong lên một nụ , giọng điệu nhàn nhạt: "Bố, , Chỉ Chỉ sức khỏe , bác sĩ cũng vận động vấn đề gì. Con sợ cô ở nhà sẽ buồn chán..."
Chu Nhã Như lập tức ngắt lời Tần Tự, sang Tần Tự bắt đầu răn dạy: "Cô buồn chán là con buồn chán? Cô buồn chán thì con cho cô đến việc?"
"Tự , bình thường con chín chắn thì , nhưng bây giờ thì khác ."
"Làm chồng thì trách nhiệm, huống hồ sắp bố nữa! Con nghĩ cho Chỉ Chỉ nhiều hơn! Công ty của con bao nhiêu chuyện?"
"Lỡ mà cô mệt thì ? Va chạm thì ? Ốm nghén khó chịu thì ? Bên cạnh ai thiết chăm sóc!"
"Con m.a.n.g t.h.a.i vất vả thế nào nên mới xót cô !"
Chu Nhã Như càng càng xót ruột, sang nắm tay Giang Chỉ: "Chỉ Chỉ, lời , về nhà với , cần lời Tần Tự. Ở nhà cái gì cũng chuẩn sẵn , dì Tống hầm canh con thích uống, thoải mái hơn văn phòng nhiều."
Tần Tự: "…………"
Trong lòng Giang Chỉ ấm áp, vội vàng an ủi Chu Nhã Như: "Mẹ, con thật sự ."
"Con chỉ trong văn phòng xử lý chút việc nhỏ, bận, cũng mệt."
"Hơn nữa, cũng là bản con đến công ty..."
Hôm nay Tần Dần Sinh đến đây cũng mang trọng trách.
Làm việc về nhà sẽ ông nội mắng.
Để ông nội mắng, bây giờ chỉ thể ở đây tìm cách mắng Tần Tự thôi.
Tần Dần Sinh hai lời, mũi dùi chĩa thẳng Tần Tự, nhấn mạnh giọng: "Việc nhỏ! Việc nhỏ! Tần Tự, con chỉ việc nhỏ!"
"Con là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty! Công ty thiếu vợ con vài ngày thì trời sập ?"
"Con ngay cả chút việc nhỏ cũng tìm giải quyết ?"
"Ta thấy con ông chủ đến lú lẫn ! Ngay cả vợ cũng áp bức! Con dâu bây giờ đang mang thai, quan trọng nhất là an tâm dưỡng thai!"
"Chỉ Chỉ tính tình , ngại việc, con với tư cách là chồng cô , con thể chủ động một chút, bắt buộc cho cô nghỉ dài ngày ? Hoặc việc ở nhà? Ngay cả chút quyền hạn cũng thì Chủ tịch gì?"
Giang Chỉ: "???"
Tần Tự: "…………"
Hai khuôn mặt ngơ ngác.
Giang Chỉ xem như hiểu .
Cặp vợ chồng ở đây một xướng một họa vây công Tần Tự, thực chất lời trong lời ngoài đều Giang Chỉ an tâm dưỡng thai ở nhà.
Vì Giang Chỉ mà suy nghĩ, xuất phát điểm đều .
nếu thật sự , cô gì đây!!!
Ở nhà đá vọng phu...
Tần Tự khẽ nheo mắt, bản đang vây công, vợ đang che chở bên cạnh, với vẻ mặt bất lực nhưng cũng cảm động.
Im lặng một lát, mới : "Bố, , vợ con ở nhà một sẽ buồn chán, con sẽ giảm bớt khối lượng công việc của cô ."
Nói là giảm công việc, nhưng thực chất dặn dò đặc biệt giao việc gì cho cô .
lời thể thẳng thừng như , nếu Giang Chỉ mà thì chịu.
Chu Nhã Như lập tức tiếp lời: "Buồn chán? Vậy thì con nghĩ cách cho cô buồn chán chứ!"
"Đi cùng cô chuyện, dạo, ngắm hoa, nhạc, thật sự thì và chị con cũng qua chơi với cô !"
"Dù thế nào nữa, vẫn hơn là để cô ở đây đối mặt với máy tính chứ? Bức xạ lớn thế nào! Lại còn cái ghế , cứng ngắc, thoải mái bằng ghế sô pha ở nhà ?"
Bà bên cạnh Tần Tự, kén chọn vỗ vỗ lưng ghế đang dựa.
Tần Dần Sinh cũng hùa theo: "Mẹ con sai. Tần Tự, kiếm tiền lúc nào mà chẳng kiếm ? Vợ con là quan trọng nhất!"
"Con xem Chỉ Chỉ, cô bé thế , con xót xa ? Nhanh lên, sắp xếp công việc cho cô , hôm nay cho cô về nghỉ ngơi !"
Tần Dần Sinh trực tiếp hạ lệnh.
Giang Chỉ Tần Tự bố mỗi một câu đến sức chống đỡ.
Vị Tần Chủ tịch mà ngày thường thương trường hô mưa gọi gió, một hai, giờ phút chỉ thể im lặng giáo huấn.
Thậm chí còn lén lút ném cho cô một ánh mắt "cầu cứu".