“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 152: --- Yêu thầm vô dụng

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nét chữ của dễ nhận , bởi vì quả thật lắm.

 

“Câu phía từ khi nào ?”

 

Tần Tự ôm Giang Chỉ từ phía , giọng điệu chút tủi và ngượng ngùng, “Là lúc em đưa bài kiểm tra cho tự xem đó.”

 

Một câu khiến thở cô gần như ngừng .

 

Trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh.

 

Hầu hết các tờ giấy kiểm tra đều là bài toán, giáo viên toán thích nhất là cho học sinh thảo luận sai theo nhóm.

 

Khi thảo luận nhóm, cô mới đưa thẳng những tờ giấy đầy đủ lời giải của cho Tần Tự để tự xem.

 

Tần Tự , lẽ là lúc đó.

 

Nước mắt Giang Chỉ khô cạn tràn đầy khóe mắt.

 

Bên ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, hệt như cơn mưa lớn đang trút xuống trong lòng cô.

 

Tần Tự thích cô thật sự quá mức kín đáo.

 

Cô lật lật tờ giấy kiểm tra.

 

Tờ giấy kiểm tra thời gian sớm nhất là khi cô học cấp ba năm thứ hai, muộn nhất là kỳ thi đại học.

 

“Thì , thích em từ lâu .”

 

“Ừ.” Điều thể phủ nhận.

 

Đường đường là Thái tử gia Hải Thị, cũng yêu thầm một cách uất ức đến thế.

 

Lại còn yêu thầm lâu như .

 

Anh phụ nữ như thế nào mà chẳng .

 

Thật sự, c.h.ế.t mất.

 

Tình yêu của , quá mức đáng giá.

 

Cằm Tần Tự tựa đỉnh đầu cô, khẽ cọ cọ, “Vợ ngoan, cho em xem những thứ để em .”

 

“Em chỉ cần yêu em là .”

 

Mang đến cho cô cảm giác an tuyệt đối.

 

Giang Chỉ tức giận đến nỗi nhíu mày: “Anh thể đừng lúc nào cũng mấy chuyện ngốc nghếch to tát đến thế ?”

 

“Thích thì tỏ tình, yêu thầm vô dụng, thích nhiều đến mấy cũng vô dụng, chỉ mới tác dụng, hiểu ?”

 

Người vẫn phụ nữ vì tình cảm mà thể chuyện ngu ngốc động trời.

 

Trong mắt Giang Chỉ, Tần Tự trong chuyện tình cảm chỉ thể ngốc hơn.

 

cược cô sẽ dạy bài toán, thể nghĩ cách nào cũng thi đội sổ.

 

Hoàn màng khác như thế nào.

 

Thiếu gia nhà địa chủ ngốc nghếch ?

 

Trong tình cảnh hề nếm chút ngọt ngào nào, dám trực tiếp m.ó.c t.i.m , dám trực tiếp dâng hiến tất cả cho cô.

 

Chưa bao giờ nghĩ đến việc thể mất cả lẫn của.

 

Trước khi theo đuổi yêu thầm như , cứng rắn một lời.

 

Tuyệt thật!

 

May mà nhịn .

 

Tần Tự , cô căn bản sẽ bao giờ !

 

Chẳng lẽ đợi cô tự phát hiện những dấu vết nhỏ nhặt khó thấy ?

 

Nếu phát hiện chẳng sẽ tức c.h.ế.t .

 

Thật sự đáng ghét!

 

Lời trách mắng đột ngột khiến Tần Tự khỏi sững sờ.

 

Từ nhỏ đến lớn, từng ai với một lời nặng nề nào.

Mèo Dịch Truyện

 

Lần đầu tiên như , hề cảm thấy tức giận, phản ứng đầu tiên là nắm lấy tay Giang Chỉ.

 

“Bé cưng, giờ khác xưa , nhất định sẽ .”

 

Nhất định sẽ giấu giếm nữa.

 

Tần Tự đúng là!

 

“Tần Tự, em yêu .”

 

Giang Chỉ xoay , nhón gót chân, nhẹ nhàng chạm đôi môi lạnh của .

 

Rất lâu .

 

“Bé cưng… chuyện hỏi em.”

 

“Anh .”

 

“Cái đêm cưỡng đoạt , em ghét hơn ?”

 

Nhắc đến đêm đó, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hổ tột độ.

 

Thật sự quá đỗi hổ.

 

Đến mức qua lâu như , cô vẫn dám nghĩ .

 

Mặt Giang Chỉ lập tức đỏ bừng, cô bướng bỉnh : “Không .”

 

“Vậy thích hơn ?”

 

“Có…”

 

Mặc dù sớm đáp án.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-152-yeu-tham-vo-dung.html.]

đáp án chính miệng Giang Chỉ càng khiến thêm hối hận.

 

Hối hận vì sự ngu ngốc và nhút nhát của .

 

Anh nhíu mày.

 

Nếu sớm, đáng lẽ như từ lâu .

 

“Bé cưng thích kiểu đó ?”

 

Giang Chỉ hiểu ngay đang đến cái gì.

 

“Anh…”

 

Không !

 

Tại Tần Tự luôn thể dễ dàng những chủ đề khiến mặt đỏ tía tai như chứ.

 

Đôi mắt tối sầm , truy hỏi: “Thích mặt dịu dàng thích mặt bạo liệt hơn?”

 

“Cái nào cũng thích, còn ngủ nữa ?”

 

“Ngủ, ngủ với bé cưng, ?”

 

Lần , sẽ vợ buồn như , nhưng sẽ vẫn cố gắng hết sức.

 

“Không …”

 

“Vợ ơi~”

 

“Không chịu!”

 

“Vợ đồng ý là , cảm ơn vợ!”

 

“Yêu vợ~”

 

“???”

 

Tần Tự luôn giỏi trong khoản ngang ngược.

 

Cô còn kịp cãi , đôi chân nhấc bổng khỏi mặt đất, Tần Tự bế ngang.

 

Biểu cảm của Giang Chỉ lập tức trở nên khó tả.

 

Thật lạ! Sao tự nhiên , nhảy phóc sang chủ đề ?

 

Sau đó, là một đêm mặn nồng.

 

…………

 

Trưa hôm , mưa lớn vẫn dấu hiệu ngớt.

 

Cô mở dự báo thời tiết, thấy mưa sẽ kéo dài đến trưa mai.

 

Tần Tự hiếm hoi ở nhà ngủ nướng cùng Giang Chỉ.

 

mưa lớn thế cũng chẳng , thà ở nhà còn hơn.

 

Sau bữa trưa.

 

Giang Chỉ thong thả sofa phòng khách lướt video, còn Tần Tự việc trực tuyến.

 

Chiều, Tần Giác Thiển gọi video call đến.

 

Tần Tự bấm nhận cuộc gọi.

 

“Có chuyện gì?”

 

Từ đầu dây bên , giọng ngọt ngào của Tần Giác Thiển vang lên: “Em trai, mày chuyện với chị mày thể tôn trọng hơn một chút ?”

 

“Không thể.”

 

“Xì ~ kệ ! Dù cũng tìm mày.”

 

Ánh mắt Tần Tự vẫn dán chặt màn hình máy tính, ngay cả mí mắt cũng nhấc lên.

 

“Cúp đây.”

 

“Tút…”

 

Tần Giác Thiển còn kịp thêm lời nào cúp điện thoại thương tiếc.

 

Vài giây , điện thoại đổ chuông.

 

Tần Tự khó chịu bắt máy, hỏi: “Có chuyện gì?”

 

Tần Giác Thiển chân thành: “Em trai, bọn chị rủ em dâu chơi game một lát, bồi đắp tình cảm mà.”

 

“Không cho vợ chơi với cô ?”

 

“Mày cái…”

 

Lời mắng c.h.ử.i của Tần Giác Thiển nghẹn trong cổ họng.

 

“Nhân phẩm !”

 

Giọng Tần Chi Ý trêu chọc vang lên từ điện thoại.

 

Tần Tự đúng là thật.

 

Hắn chê Giang Chỉ theo cô sẽ học cái , học cách ngắm trai .

 

Tần Giác Thiển bĩu môi, cũng chẳng còn chút tự tin nào, đành lôi Tần Chi Ý : “Tam tỷ hôm nay , cô cũng chơi, ngay ở nhà , nếu mày tin thì cùng bọn chị.”

 

Tần Tự lẽ tin Tần Giác Thiển, nhưng Tần Chi Ý vẫn đáng tin.

 

Trong chuyện của và Giang Chỉ, Tần Chi Ý cũng giúp đỡ ít.

 

“Ừm.” Tần Tự đồng ý.

 

Thế là hai thu dọn đơn giản xong, chú Trương lái xe chở họ về hướng biệt thự cổ.

 

Dù hệ thống thoát nước gần đó , nhưng đường vẫn khá nhiều vũng nước đọng.

 

Đây vẫn là khu vực gần núi, những nơi trũng thấp hơn chắc là ngập đến hầm gửi xe .

 

 

Loading...