“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 151: Nói trước, không được giận

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cứ dùng chiêu để kiềm chế cô.

 

cũng thể cứ để vô cớ hại cô thêm bao nhiêu nữa.

 

Giang Chỉ hơn nửa năm mà vẫn thấy xong.

 

Mỗi đủ lượng, thì mất vài tờ, thì tìm thấy.

 

Tần Tự sẽ nghĩ rằng chuyện đó hảo tì vết chứ.

 

Thực phát hiện từ sớm !

 

Tần Tự với vẻ mặt khó tả, đôi môi mỏng ửng đỏ của vẫn bướng bỉnh chu lên.

 

Cứ như đang chờ sủng ái.

 

Biểu cảm xuất hiện khuôn mặt Tần Tự vốn luôn lạnh lùng cao ngạo thật sự thú vị.

 

Chắc là, ngoài Giang Chỉ , tất cả đều từng thấy qua một mặt của .

 

19. Lần , Giang Chỉ cố nhịn xúc động hôn lên, đầu sang một bên.

 

“Không hôn!”

 

“Tại ?”

 

“Ai bảo chuyện giấu em!”

 

Cô nghiêm túc nghi ngờ Tần Tự trộm những cái tên cô là để cô thêm mấy ngàn nữa!

 

Tần Tự xảo quyệt, cũng thể.

 

Ánh mắt Tần Tự lấp lánh, khẽ chạm môi cô, “Bảo bối, cho em , em sẽ hôn chứ?”

 

, nhưng cũng .

 

“Được thôi! Hắc hắc...” Tần Tự còn dứt lời, Giang Chỉ đắc ý.

 

Cô cũng chỉ cố nhịn hôn một cái mà thôi.

 

“Hôn em cho .”

 

“Em thận trọng thật đấy.”

 

“Ừ, thận trọng một chút vẫn hơn.”

 

Thận trọng một chút để hôn thêm nữa.

 

Hôn thêm một là lời một .

 

Vừa dứt lời, hình đầy thở hormone đè xuống, dán chặt cô.

 

Anh khép đôi mắt , hàng mi dài khẽ run run, hề cử động.

 

Khuôn mặt đến mức kinh cứ thế áp sát cô, chiếm trọn tầm của cô.

 

Chiếc ghế bập bênh bên khẽ đung đưa.

 

Mỗi thở đều xen lẫn thở ám .

 

Trong tầm mắt Giang Chỉ lúc chỉ một khuôn mặt trai đến kinh .

 

Nếu thể nhịn thì là giả dối.

 

Ai thể nhịn ăn thì đúng là phí phạm của trời!

 

Không lấy thì uổng.

 

Cứ như thể van nước mở ngay lập tức, cô dịu dàng chạm đôi môi mỏng của , ngọn lửa trong lòng hiểu bỗng bùng cháy, thế là nụ hôn càng trở nên nghiêm túc nhưng thỏa mãn với chừng đó.

 

Cảm giác nóng rực khiến khó chịu.

 

Hai tay cô bắt đầu trở nên yên phận, di chuyển qua .

 

Người cô khẽ nhếch mày, khóe môi cũng cong lên một chút, khó mà nhận .

 

Vẫn còn hôn ?

 

Chỉ cần dùng chút mỹ nam kế, chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay!

 

Cúc áo ngủ cởi bỏ bộ, thoáng qua còn thể thấy cơ bụng săn chắc và mạnh mẽ.

 

Cô thích nhất là điều đó.

 

Anh thở dồn dập, ghé tai cô khẽ thở hổn hển : “Vợ ơi, lấy cho em.”

 

Nói , dậy khỏi cô.

 

Một gáo nước lạnh dội tắt cơn nóng bừng của cô.

 

Không chứ???

 

Lại lấy thật .

 

là bây giờ lấy ?

 

Đồ ch.ó c.h.ế.t! Tuyệt đối là cố ý!

 

Vừa mới lên mood tụt phanh!

 

Tần Tự từ từ cài cúc áo , còn quên xảo quyệt đầu quan sát vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Chỉ.

 

Chuyện hỏi ai mà ngơ ngác chứ.

 

Ai bảo cô hôn .

 

Giang Chỉ mặt mày sa sầm, theo .

 

Theo mãi cho đến tận bên trong thư phòng.

 

Một bức tường trong thư phòng đều là giá sách, chất đầy đủ loại sách.

 

Còn nhiều sách quý hiếm giá trị sưu tầm.

 

Nhìn độ mới của những cuốn sách , Tần Tự chắc là bao giờ.

 

ít khi thư phòng của Tần Tự, đây là nơi việc.

 

“Vợ ơi, em chắc chắn xem ?”

 

“Em chắc chắn!”

 

xác nhận xem rốt cuộc Tần Tự ăn trộm của cô bao nhiêu tờ.

 

Bởi vì cô nhiều, nhưng đếm thì ít.

 

Cảm giác như cố gắng lâu, đến cuối cùng phát hiện chẳng hề cố gắng gì.

 

“Nói nhé, giận .” Đôi mắt cực kỳ sáng, khóe môi treo một nụ khó hiểu.

 

Dường như sớm đoán cô sẽ tức giận.

 

“Được! Em tuyệt đối giận!”

 

Tần Tự dường như chuẩn sẵn, thẳng đến vị trí két sắt, thuần thục nhập mật mã.

 

Giang Chỉ ngạc nhiên .

 

Tần Tự cất những tờ giấy cô két sắt ?

 

Mấy tờ giấy đáng tiền, xứng đáng trong két sắt chứ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-151-noi-truoc-khong-duoc-gian.html.]

Cô tiến gần vài bước.

 

Nhìn kỹ hơn, bên trong két sắt tiền bạc tài sản, mà chỉ là một hộp giấy vụn.

 

Rốt cuộc trong đầu Tần Tự đang chứa cái gì chứ.

 

Nếu trộm đến, lấy trộm két sắt cuối cùng mở phát hiện là một hộp giấy vụn, nhất định sẽ b.ắ.n c.h.ế.t .

 

Rất nhanh, lấy một xấp giấy thư ngăn nắp từ hộp giấy vụn đó, đó đóng két sắt , để một khe hở khóa chặt.

 

Xấp giấy thư cô quá đỗi quen thuộc.

 

Chính là do cô .

 

Đếm thử.

 

Tổng cộng 24 tờ…

 

Biểu cảm của Giang Chỉ cứng đờ.

 

Tần Tự cầm 25 tờ, Giang Chỉ tự còn 24 tờ.

 

Nói cách khác, cô vốn chỉ cần 5200 , nhưng vì Tần Tự liên tục ăn trộm những tờ giấy cô , cuối cùng cô vẫn một vạn !

 

Mẹ nó!

 

Chẳng trách cứ mãi xong!

 

Không ngờ Tần Tự xảo quyệt đ.á.n.h cắp thành quả của cô.

 

!!!

 

Tần Tự vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô.

 

Thấy vẻ mặt cô cứng đờ, thăm dò gọi một tiếng: “Vợ?”

 

Giang Chỉ im lặng, một lời.

 

Thấy cô lên tiếng, vẻ mặt cũng dần trở nên u ám.

 

Không

 

Không giận ?

 

thể giữ lời chứ!

 

Căn bản kịp nghĩ nhiều, trong lòng chỉ đầy ắp ý cầu sinh.

 

Anh mở cửa két sắt, lấy một xấp giấy thư dày hơn từ bên trong.

 

Giống như một đứa trẻ sai, ngoan ngoãn đưa xấp giấy thư cho Giang Chỉ.

 

“Vợ ơi, sai … Anh đền cho em mấy cái , chúng hòa nhé?”

 

Mèo Dịch Truyện

, vẫn dám.

 

Giang Chỉ thực tức giận, chỉ là ngạc nhiên vì khóa những thứ đáng tiền két sắt.

 

Mấy tờ giấy vụn thì ai mà thèm ăn trộm.

 

Muốn cô thì cứ .

 

Chỉ là…

 

Sau khi nhận lấy xấp giấy thư dày cộp đó, mắt cô bỗng nhiên nóng lên.

 

Trên đó đầy ‘Giang Chỉ, thích em’, đều là nét chữ nguệch ngoạc nhưng cố gắng cho của Tần Tự.

 

Cô tùy tiện lật vài trang, nội dung mỗi trang đều lặp lặp .

 

Sáu chữ , chắc là đến mười mấy vạn

 

Mười mấy vạn , rốt cuộc bao lâu.

 

Tần Tự thật sự…

 

Trước khi nước mắt rơi xuống, ôm lấy cô một bước.

 

Anh dịu giọng dỗ dành: “Không giận ?”

 

Anh mang cả thành ý tận đáy lòng để xin .

 

Giọng cô mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào: “Em giận.”

 

“Vậy là cảm động đến ?”

 

.

 

“Anh nhiều như từ lúc nào thế…”

 

“Thi thoảng lúc rảnh rỗi thôi.”

 

“Ai mà tin.”

 

Làm gì ai lúc rảnh rỗi nhiều như chứ.

 

Cái tốn bao nhiêu ngày đêm mới xong .

 

Tần Tự thật sự, Giang Chỉ đành chịu thua.

 

Toàn mấy chuyện dễ khiến rơi nước mắt!

 

“Nếu két sắt chỉ đựng những thứ đáng tiền , còn thì ?”

 

“Toàn là đồ đáng tiền.”

 

Đôi mắt ướt át của Giang Chỉ lộ vài phần kinh ngạc, cô chỉ đống giấy vụn sắp xếp ngăn nắp trong két sắt: “Anh là đống giấy vụn ?”

 

“Ừ.”

 

“Em thể xem ?”

 

Sau khi đưa yêu cầu , Tần Tự rõ ràng do dự một chút.

 

Anh nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve đôi mắt ướt át của cô: “Ừ.”

 

Yêu cầu của vợ nhất định đáp ứng.

 

Chỉ là…

 

Xem vài tờ giấy thư mà đến mức hóa thành nước , nếu thấy những thứ còn , trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào chứ.

 

Nghĩ đến đây, ý ngăn cản, nhưng kịp nữa .

 

Giang Chỉ ngây những bài kiểm tra và giấy nháp quen thuộc.

 

Đây là của cô ?

 

Lật qua lật , cũng chỉ những thứ .

 

Đây mà gọi là đồ đáng tiền gì chứ.

 

“Vợ ơi, đến giờ ngủ .”

 

“Chờ một chút…”

 

thấy.

 

Phía tờ giấy thi cũng cùng một câu, ‘Giang Chỉ, thích em.’

 

Cũng là nét chữ của Tần Tự.

 

 

Loading...