Cười gì chứ?
Cuộc họp nhanh chóng bắt đầu.
Tần Tự ở ghế chủ tọa, lạnh nhạt mở lời: “Phòng Tài chính.”
Nghe thấy điểm danh, giám đốc phòng Tài chính bình tĩnh mở máy tính bảng mặt.
Mèo Dịch Truyện
Một bản PPT chuẩn kỹ lưỡng hiện lên màn chiếu, với các biểu đồ, con , đường cong…
Người phụ nữ tóc ngắn mặc vest hắng giọng, bắt đầu báo cáo các liệu quan trọng của quý , lời lẽ vô cùng trôi chảy.
Nghe nội dung cuộc họp khô khan, Giang Chỉ gì đó cuốn sổ, nhưng tay cô vẫn động đậy.
Ánh mắt cô luôn dừng thiếu niên đang ở ghế chủ tọa, khẽ cau mày, xoay cây bút chì đen trong tay.
Giang Chỉ phát hiện, Tần Tự thực sự thích xoay bút.
Hồi cấp ba cũng , học học hành gì, cứ xoay liên tục.
Tay xoay , tay trái cũng xoay .
Chắc là hạng chót bảng thành tích cũng từ việc xoay bút mà .
Ha ha ha ha! Nghĩ đến đây là cô .
Cô c.ắ.n chặt môi , lặng lẽ cúi đầu, cố gắng nhịn .
Mà cũng , thi hạng chót bảng thành tích mà khởi nghiệp đầu chứ?
Quá đối lập.
Phải công nhận, bộ dạng nghiêm túc việc thật sự chút trai.
Hừm…
Đẹp trai như lúc lái xe Bentley bằng một tay .
Nếu ép cô học quản lý thì sẽ còn trai hơn.
bộ dạng nghiêm túc lúc và dáng vẻ thường ngày sự tương phản quá lớn.
Căn bản giống cùng một .
Khi cuộc họp gần kết thúc, ánh mắt Tần Tự chuyển từ điện thoại sang Giang Chỉ.
Nụ mặt cô bao giờ tắt, cả ngày đầu óc cô nghĩ gì nữa.
chắc chắn là nghĩ chuyện gì.
Nghĩ chuyện mà thể đến thế ?
Cười thì cứ , còn nhịn, khó chịu .
Giang Chỉ cũng nghiêm túc như Tần Tự học giảng.
Một đầu và một chót trong các lĩnh vực khác .
“Vợ ơi, sữa của em đến .”
Tần Tự xong, hiệu bằng mắt cho trợ lý: “Ở trong văn phòng của .”
Trợ lý luôn giữ nụ , khẽ gật đầu với Tần Tự.
“Phu nhân, đưa cô đến văn phòng Chủ tịch Tần.”
Giang Chỉ: ???
Nụ của cô đông cứng mặt, mơ màng Tần Tự.
Chẳng lẽ quá lộ liễu nên phát hiện ?
Cũng là thể.
Ít nhất thì cuốn sổ của cô một chữ nào.
Cô hoảng hốt dậy, theo trợ lý lặng lẽ rời khỏi phòng họp, cẩn thận đóng cửa .
Mọi : ????
Cái quái gì thế?
Bây giờ đang họp ?
Chủ tịch Tần chẳng ghét nhất việc ai đó đột ngột gián đoạn cuộc họp .
Trời ạ!
Hóa những quy tắc chỉ dành cho họ.
Mọi càng thêm khó hiểu Tần Tự.
Sự phân biệt đối xử quá rõ ràng .
“Tiếp tục,” mím môi mỏng, thốt hai chữ.
Giọng trầm thấp hơn lúc nãy, mỗi âm tiết như mang theo băng giá, chứa đựng mệnh lệnh thể nghi ngờ.
Mọi hít sâu một , khí lập tức trở nên nặng nề.
Cái sự đổi thái độ nhanh chóng , thật sự khiến rợn .
Diêm Vương sống .
Sự dịu dàng nãy chỉ là giả dối!
Giả dối!
Hay là cứ để vợ của Chủ tịch Tần một lúc ?
Chuyện nội bộ ngoại bộ quan trọng, vợ của Chủ tịch Tần chính là nhà của họ mà!
Nghe quan trọng, quan trọng là ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-142.html.]
Giang Chỉ ôm cuốn sổ theo trợ lý, mãi cho đến văn phòng của Tần Tự.
Sau đó trợ lý rời , còn chu đáo đóng cửa .
Trên bàn việc trong văn phòng, một ly trái cây nóng hổi.
Giang Chỉ cầm trong tay, biểu cảm chút khó tả.
Nóng, ba phần đường.
Trời nóng thế mà bắt cô uống trái cây nóng ba phần đường ?
Đây là khẩu vị độc đáo gì .
Cô đặt cuốn sổ trong tay lên bàn việc, cầm ly trái cây nóng hổi phịch xuống ghế sofa.
Cô nuốt một cách vô cảm, cảm thấy còn bỏng lưỡi.
Ăn ngon, bỏ thì tiếc.
Nếu văn phòng điều hòa, cô nhất định sẽ ném ly trái cây thật xa.
Càng xa càng .
Uống xong sữa, Tần Tự cũng đẩy cửa bước .
“Vợ ơi—” Anh thẳng về phía Giang Chỉ, cạnh cô.
Khi cô hề đề phòng, kéo cô lên đùi .
Giang Chỉ bỗng trừng to mắt, khẽ nhắc nhở: “Đây là công ty đấy!”
Lỡ thấy cảnh , uy nghiêm của Tần Tự sẽ tan biến mất.
“Không , ai .”
“Tần Tự, ôm thì về nhà mà ôm.”
“Muốn hôn.”
“…”
Làm gì chứ?
“Vợ ơi, nãy em nghĩ gì trong cuộc họp thế?”
Giang Chỉ , chút do dự đáp: “Đang họp chứ !”
“Ừm? Vậy cuộc họp gì?”
Cô bĩu môi, ho khan hai tiếng, bắt chước Tần Tự: “Phòng Tài chính! Phòng Marketing!…”
“Hết ?”
“Hết .”
Khóe miệng Tần Tự ngừng giật giật, một tiếng trầm thấp thoát từ lồng ngực.
Cảm tình là một câu trọng điểm nào.
là kiểu hợp để .
“Vậy. Thế rốt cuộc nãy em cái gì?”
“Đang chồng em ?”
Giang Chỉ ngạc nhiên: “Sao ?”
“Em dễ hiểu. Nhìn một cái một cái, một cái một cái, thì là gì?”
Hả?
Hóa rõ ràng đến thế.
Giang Chỉ im lặng c.ắ.n môi , Tần Tự, dùng nụ che giấu sự ngượng ngùng.
“Vậy rốt cuộc em cái gì? Hả?”
Cười gì?
Tay xoay bút , tay trái cũng xoay ư?
Ha ha ha… Buồn thật.
Cô vẫn im lặng, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Muốn nhưng thấy phù hợp, nhỡ xong xoay nữa thì .
Giọng cô mang theo ý : “Em chỉ thấy dáng vẻ việc thật sự trai.”
Ngón tay thon dài của Tần Tự đặt lên thắt lưng Giang Chỉ, khẽ nhéo hai cái, “Bảo bối, em học lừa từ khi nào ?”
Hai cái nhéo đó đủ khiến cô ngẩng đầu mấy tiếng .
Tần Tự khẽ cúi mắt, liền thấy một khuôn mặt mềm mại, đôi mắt cong cong mỉm .
Đôi môi hồng hào hé mở, thôi thấy hôn.
Một như tựa lòng , quả thực quá đỗi động lòng.
Hận thể hôn thật mạnh mấy cái.
Cho đến khi đủ, cô mới : “Hì hì… Em nãy thật sự thấy trai, tuyệt đối lừa .”
“Cái đầu nhỏ bé suốt ngày chứa ít chuyện nhỉ.” Bàn tay lớn của Tần Tự véo lấy má cô, đôi môi hồng ngay lập tức véo đến chu .
Anh chần chừ một giây nào, trực tiếp hôn xuống.
Người phụ nữ yêu nhất cứ mỉm với như thế, ai mà thể yên mà động lòng chứ.
Ai bảo cô ngoan, mềm mại, ngọt ngào nữa chứ.