“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 125: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bách Niên Hảo Hợp
Không! Không thể nào!
Nỗi sợ hãi trong mắt biến mất, sang Loan Loan, thấy cô run rẩy vì sợ hãi, chắc hẳn cũng thấy.
“Cô… cô cũng thấy ?”
Bức ảnh đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí Lâm Loan Loan, nghĩ đến bức ảnh trông quen thuộc đó là cô dựng tóc gáy, vì cô vội vàng đá chiếc điện thoại xa hơn.
Cứ như thể hai thứ quỷ dị bức ảnh lúc đang trốn trong điện thoại, thể lao lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Cô hoảng sợ gật đầu: “Ở đây sẽ thực sự vấn đề gì chứ?”
“Hay là chúng … đổi phòng ?”
Vừa nghĩ xong, đèn trần nhà đột nhiên tối sầm, đầy hai giây nhấp nháy, xen lẫn tiếng rè rè của dòng điện, căn phòng lúc sáng lúc tối.
Vào lúc 12 giờ đêm tĩnh mịch , điều đó vô cùng quỷ dị.
Khi đèn tắt, loáng thoáng thấy điện thoại hiển thị bài đẩy lên lúc nãy, màn hình vẫn dừng ở bức ảnh đó.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, đột nhiên còn gì nữa.
Điều khiến Thẩm Tư Niên, vốn tin ma quỷ, cũng khỏi sợ hãi đến tái mét mặt mày.
“Á!!! Có ma!” Lâm Loan Loan la to một tiếng vội vàng lao lòng Thẩm Tư Niên, run rẩy bần bật.
Sợ hãi tột độ.
Đợi đến khi ánh sáng nhấp nháy, Thẩm Tư Niên màn hình điện thoại, đột nhiên nhớ điều gì đó.
Anh chút do dự đẩy Lâm Loan Loan đang ôm chặt , sải bước chạy đến cửa sổ, kéo rèm, mở cửa sổ.
Kéo căng cổ họng gào to: “Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp!”
Tiếng kêu run rẩy vang vọng khắp khách sạn và con phố.
Vài tiếng kêu dứt, một nửa đèn trong hành lang khách sạn bật sáng.
Lâm Loan Loan cũng thèm bận tâm đến việc trách móc Thẩm Tư Niên bỏ rơi , cô bò lết đến bên cạnh Thẩm Tư Niên, giọng the thé hét lớn: “Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp!”
Âm lượng hề thua kém Thẩm Tư Niên.
Chắc là sợ hãi đến tột độ.
Rất nhiều khách trong khách sạn đều mấy tiếng hét đ.á.n.h thức, thò ngoài cửa sổ: “Hét cái con gì mà hét! Nửa đêm còn cho ngủ nữa hả!”
“Đồ ngu!”
“Mấy tên thần kinh ! Đừng để là ai, nếu thì các sẽ tay!”
Tiếng oán than nổi lên khắp nơi.
Có khách hàng còn trực tiếp “ân cần thăm hỏi” mười tám đời tổ tông của hai bọn họ.
Sau khi hét xong, hai kinh hãi đầu , phát hiện đèn trong phòng cuối cùng trở bình thường, còn nhấp nháy nữa, cứ như thể chỉ là một giấc mơ.
Lâm Loan Loan mặc kệ những lời mắng c.h.ử.i của khác, kéo một chiếc khăn tắm ghế sofa bên cạnh quấn lên .
Hoảng sợ : “Tư Niên, ở đây sẽ thực sự lời đồn gì chứ? Chúng chia rẽ khác thì sẽ báo ứng đúng ?”
Nói về chuyện chia rẽ, Lâm Loan Loan chỉ thể nghĩ đến một chuyện duy nhất.
Đó là thời cấp ba, Giang Chỉ chuyển đến Nhất Trung Hải Thị lâu, cô và Giang Chỉ cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Một tình cờ, cô bắt gặp Tần Tự, tên đầu gấu của trường, tùy tiện nhét một tờ giấy sách giáo khoa của Giang Chỉ.
Tên đầu gấu và Giang Chỉ liên hệ ?
Sự tò mò thúc đẩy, tan học cô ở một .
Trong sách giáo khoa của Giang Chỉ, cô tìm thấy tờ giấy mà Tần Tự nhét .
Nội dung tờ giấy khiến cô sốc đến kìm .
Đó là một bức thư tình của Tần Tự, chỉ một dòng chữ đơn giản “Làm bạn gái nhé” và ký tên “Tần Tự”.
Nếu là khác bỏ lẽ còn tin, nhưng đây là Tần Tự tự tay nhét !
Tần Tự vốn gần nữ sắc, mà thể để mắt đến Giang Chỉ, đúng là chuyện .
Mới đến bao lâu mà Thái tử gia Hải Thị để mắt đến, khoảnh khắc đó, lòng ghen tị mãnh liệt gần như nuốt chửng cô .
Lâm Loan Loan cô rõ ràng ưu tú hơn Giang Chỉ nhiều!
Dù xét về điểm nào cũng mạnh hơn cô .
Là hộ khẩu Hải Thị, gia đình xe nhà, bố lương hưu, điều kiện hơn Giang Chỉ, xinh hơn Giang Chỉ, rạng rỡ hơn Giang Chỉ, thông minh hơn Giang Chỉ…
Giang Chỉ chỉ là một con nhà quê đến từ nông thôn mà thôi, dựa cái gì chứ?
Cô thể chấp nhận việc một giàu để mắt đến Giang Chỉ, càng thể Giang Chỉ bay lên cành cao hóa phượng hoàng.
Giang Chỉ thể sống , nhưng tuyệt đối hơn Lâm Loan Loan cô ! Điều còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c cô .
Tuyệt đối cho phép chuyện xảy !
Thế là trong lớp học vắng , cô bắt chước nét chữ của Giang Chỉ “ đồng ý” nhét sách giáo khoa của Tần Tự.
Không chỉ , từ ngày hôm đó, cô cố tình dẫn Giang Chỉ “tình cờ gặp gỡ” Thẩm Tư Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-125.html.]
Mỗi ngày cô đều lẩm bẩm bên tai Giang Chỉ rằng Thẩm Tư Niên và ưu tú đến nhường nào, hai họ xứng đôi đến mức nào.
May mắn , Giang Chỉ trầm cảm khá nặng, chỉ cần khác cho cô chút ấm áp là cô sẽ coi đó là mặt trời của thế giới .
Tuyệt vời! Mọi thứ đều trong dự liệu của cô .
Cô giả thư tình Giang Chỉ , cố ý đưa cho Thẩm Tư Niên mặt Tần Tự.
“Tư Niên, đây là thư tình Giang Chỉ cho đó, mau xem !”
Lâm Loan Loan cố tình lớn tiếng.
Tận mắt thích gửi thư tình cho đàn ông khác, cảm giác thế nào nhỉ? Lần chắc c.h.ế.t tâm chứ?
Khi thấy ánh mắt thất vọng của Tần Tự, cô sung sướng nên lời!
13. đúng đúng! Cứ như đấy, lắm… càng thất vọng càng á.
Anh tìm thiên kim tiểu thư của mà yêu đương chẳng hơn , tìm Giang Chỉ gì?
Mọi đều là thường, đều xuất từ vũng lầy, tại Giang Chỉ cơ hội bay lên cành cao hóa phượng hoàng, đổi vận mệnh? Còn cô thì tiếp tục ở trong vũng bùn.
Tuyệt đối !
Nếu cô định ở trong vũng bùn, thì nhất định sẽ kéo những xung quanh cùng ở , ai phép leo lên!
Dù leo lên cũng kéo xuống…
Thẩm Tư Niên Lâm Loan Loan với ánh mắt phức tạp, kéo cô về thực tại: “Sẽ , đời gì ma quỷ, đều là tự hù dọa thôi.”
Hai chân vẫn còn run rẩy.
Mèo Dịch Truyện
Trong lòng tin điều xui xẻo .
Anh cứ cố tình chia rẽ Tần Tự và Giang Chỉ đấy, thì nào?
Anh tiếp tục an ủi: “Hơn nữa, chúng là , nhất định sẽ gặp quả báo , cô cứ yên tâm .”
“Cho dù thực sự chọc giận thứ gì đó nên chọc giận, chẳng cũng cách hóa giải ? Sợ gì chứ! Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Nói đoạn, đóng cửa sổ, kéo rèm .
Miệng thì , nhưng giường dám tắt đèn.
Anh thầm niệm trong lòng: Ma sợ ánh sáng! Ma sợ ánh sáng! Bật đèn sợ ma!
“Rẹt… rẹt…”
Bên tai vang lên tiếng dòng điện, đèn trần nhà nhấp nháy liên tục, ngay cả chiếc TV bao giờ bật cũng tự động mở lên, chiếu phim ma.
Lần , hai thèm nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy khỏi giường, sải bước chạy thẳng cửa sổ.
Kéo rèm, mở cửa sổ, thứ diễn trôi chảy.
Hướng về phía đông bắc mà hét lớn: “Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp! Bách Niên Hảo Hợp!”
Lần , là cả hai cùng đồng thanh hét lớn.
Vì quá dùng sức, thậm chí còn hét đến lạc cả giọng.
Tiếng đàn ông xen lẫn tiếng phụ nữ chói tai, khiến tự nhiên thấy rợn tóc gáy.
Sau đó, là một tràng hỏi thăm thiết.
Trải qua chuyện , dù hai gan lớn đến mấy cũng dám ngủ giường nữa, họ kéo chăn chen chúc ghế sofa cạnh cửa sổ. Cứ thấy đèn trần nhấp nháy là họ dậy la hét ầm ĩ.
Dưới lầu, bốn ghế dài bên cây dừa, ôm bụng ngớt.
“Hahaha… Đỉnh! Quá đỉnh!”
“Giao Giao, vẫn là ! Đồ khốn nạn!” Trì Du Bạch giơ ngón tay cái về phía Trương Giao Giao.
Trương Giao Giao tinh quái, chỉ cần đảo mắt một cái là thể nghĩ đủ trò .
Cô nhếch môi khinh thường, khoanh hai tay ngực: “Thế là gì.”
Chỉ cần là cô mắt, trong vài giây não cô thể lóe lên hàng trăm cách hành hạ. Điều , Tạ Ngọc Cẩn sớm thấm thía.
Vì , ít khi trái ý cô.
“Vợ , vẫn là em đỉnh!”
Đem mấy trò quỷ quái dùng với Tạ Ngọc Cẩn giờ áp dụng lên kẻ thù đúng là sảng khoái gì sánh bằng.
“Lần thì ? Lần chơi trò gì?” Thẩm Tuế Hoan hai mắt sáng rực, mong chờ Trương Giao Giao.
Quả thực quá thú vị.
Đây là đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác trêu chọc khác.
Trương Giao Giao vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Tạ Ngọc Cẩn dáng vẻ của cô, khỏi đổ mồ hôi Thẩm Tư Niên và Lâm Loan Loan, thậm chí còn thể hình dung cảnh hai họ sẽ thê t.h.ả.m đến mức nào khi rời .
Trương Giao Giao ghé sát tai Thẩm Tuế Hoan, thì thầm: “Lần thế …”
Trì Du Bạch cũng phấn khích vội vàng ghé đầu : “Tiểu gia cũng !”
“…”