“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 117: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:26:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sóng gió hương thơm
Sau khi nhân viên bán hàng rời , Diêu Mạn Vân và Giang Thu Tâm liền nghĩ đến việc nghỉ một lát ghế sofa trong cửa hàng.
Từ xa, một nhân viên tóc ngắn ở quầy thu ngân, thấy hai ghế sofa, đầu tiên lộ vẻ khinh thường, đó khẽ mỉm về phía họ.
“Xin chào, quý khách cần gì ạ?”
Giang Chỉ đang xem nước hoa trong cửa hàng, liền đơn giản trả lời: “Tạm thời .”
Họ chỉ cần mua một lọ nước hoa hương gỗ thông , nhân viên bán hàng lấy hàng , nên tạm thời cần gì.
Người phụ nữ nhân viên mới để ý thấy, cô gái mặc áo phông trắng và quần dài đen mặt cùng với hai , trông thì đẽ tinh tế, là tiền, còn hai thì cái ngay là nghèo, nhà quê.
Vì cùng , khả năng cao là đều từ nông thôn lên.
Thế là cô lập tức sầm mặt xuống.
Không mua đồ thì ở đây gì!
Ghế sofa trong cửa hàng đắt tiền đấy!
Lát nữa còn khử trùng ghế sofa nữa chứ.
Giọng điệu của cô còn hiền lành như nãy, nhanh: "Xin nhé, cửa hàng chúng chuyên bán hương liệu cao cấp, nếu nhu cầu gì thì thể nán trong cửa hàng ạ~"
Giang Chỉ khẽ cau mày.
"Cửa hàng các quy định là mua hàng thì đuổi khách ?"
Chưa đến việc đến đây để mua đồ, chỉ riêng việc là một khách hàng, chẳng lẽ còn cửa hàng tham quan ?
Không tham quan thì mà mua .
Người phụ nữ giả lả: "Không ạ~ Quý khách nghĩ nhiều ."
"Vậy cô đang nhắm chúng ?"
"Không ạ~ Quý khách nghĩ nhiều ."
Người phụ nữ cứ như một con robot chút lễ phép nào, lặp câu đó.
Giang Chỉ: Đã thầm mắng cô tám đời tổ tông trong lòng!
"Chào cô, chúng đang đợi ." Diêu Mạn Vân vội vàng giải thích một cách luống cuống.
Thấy hai ghế sofa, giờ thì cô nhân viên bán hàng còn chẳng thèm giả vờ nữa.
"Quý khách... bên ngoài cửa khu vực nghỉ ngơi để đợi đó ạ~ Ghế sofa của cửa hàng chúng đều là sofa da thật quý giá, mỗi chiếc giá mấy chục ngàn lận, hỏng e rằng mấy vị đền nổi ạ~"
Diêu Mạn Vân và Giang Thu Tâm , lập tức dậy khỏi ghế sofa.
Ngượng nghịu : "Xin nhé. Chúng sofa của cửa hàng các cô , chúng sẽ ngay."
Người phụ nữ đưa tay , chỉ về phía cửa, trợn mắt lên trời, khẽ lẩm bẩm trong cổ họng: " là lũ nhà quê!"
Giọng lớn, Giang Chỉ đủ thấy.
Càu nhàu xong, cô tăng âm lượng bất lịch sự lên: "Vâng, xin mời cho ạ~"
Giang Chỉ cau mày: "Chị ơi! Quản lý cửa hàng các dạy chị chuyện như thế ? Không hiểu đạo lý khách đến nhà là khách quý ?"
Giọng Giang Chỉ tuy mềm mại, nhưng các khách hàng khác trong cửa hàng đều thể thấy, lúc họ đều sang.
"Không khả năng mua sắm thì thuộc đối tượng khách hàng của chúng , khách của cửa hàng chúng ạ~ Thời gian của chúng quý báu, thời gian lãng phí mấy ạ~"
"Xin mời cho ạ~"
Ò ó o, ó gì mà ó, phiền c.h.ế.t !
Thật lấy một lọ hương liệu đập đầu cô , cho cô cái tội khinh .
"Chị ơi! Giờ là thời đại nào mà còn đ.á.n.h giá khả năng tiêu dùng của khác qua quần áo thế?" Cô khoanh tay, khẩy một tiếng: "Chẳng trách cả đời chỉ là một nhân viên bán hàng quèn."
"Xin ." Người phụ nữ quét mắt Giang Chỉ từ xuống một nữa, trong mắt lộ vẻ khinh thường: "Dù là nhân viên bán hàng thì cũng hơn mấy vị một chút đấy."
"Mấy vị đúng là một cái là thấy nghèo, mua nổi cũng là chuyện bình thường thôi ạ~"
Giang Chỉ gần như tức đến bật , chẳng là cửa hàng bán đồ gì cao cấp, giá trung bình chỉ vài ngàn tệ thôi, thật sự nghĩ là cao cấp lắm .
Mà còn bày cái vẻ đây thượng đẳng.
"Cô nghèo đến mức nào mới coi món đồ mấy ngàn tệ là hàng cao cấp thế hả!"
"Dù chúng mua thì cũng mua từ cô ."
"Vâng quý khách~ Vậy thì đợi khi nào quý khách mua hãy ạ~"
Người phụ nữ dường như đinh ninh Giang Chỉ là một con ma nghèo, tiền thích khoe mẽ, lòng tự trọng còn cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-117.html.]
Loại khách hàng cô gặp nhiều , sớm quen chẳng lấy lạ.
Bị khách hàng mắng, cô sẽ khéo léo mắng , dù cũng là nghèo, thể gây sóng gió gì chứ?
Dù đăng lên mạng cũng sợ, chỉ đổ cho cô mua nổi mà cố tỏ sang chảnh.
Loại khách hàng như cô mắng bao nhiêu .
Mặc kệ!
Diêu Mạn Vân và Giang Thu Tâm sốt ruột đến mức gãi tai gãi đầu, nhưng chẳng thể gì.
Chỉ thể tức giận : "Các cũng quá tôn trọng khác !"
"Quý khách, chúng hề tôn trọng quý khách ạ~"
"Ha ha..."
"Được!" Giang Chỉ gật đầu, ánh mắt rơi nhân viên bán hàng ban đầu phục vụ họ, cô lấy hàng xong về.
"Cô nhất là mãi mãi khí phách như ."
"Sẽ hối hận ạ~ Quý khách!"
Người phụ nữ vẫn kiêu ngạo.
Cô nhân viên bán hàng ban đầu phục vụ Giang Chỉ cuối cùng cũng tới.
Từ xa cô nhận thấy khí , vì ánh mắt tối sầm , sắc bén về phía phụ nữ đang ảnh hưởng đến việc chốt đơn của .
Sau đó thẳng qua , đến mặt Giang Chỉ.
Mỉm : "Chào quý cô, mùi hương gỗ thông phiên bản giới hạn mà quý cô tìm thấy ạ."
Giang Chỉ ngước mắt liếc phụ nữ kiêu căng ngạo mạn , lạnh một tiếng.
Rồi sang cô nhân viên bán hàng kiên nhẫn phục vụ : "Sofa của cửa hàng các cho phép ?"
Cô nhân viên bán hàng ngẩn : "Làm gì ạ? Sofa chính là để mà."
"Ồ... ."
"Bây giờ hương tuyết tùng phiên bản giới hạn."
"Có thể để chị giúp lấy ?"
Cô nhân viên bán hàng khẽ, chu đáo : "Đương nhiên là ."
Nói xong, cô vẫy tay về phía phụ nữ: "Còn mau , thấy khách hàng gì ?"
Người phụ nữ yên tại chỗ, kiêu ngạo : "Chị Lưu, họ chỉ là ba con ma nghèo thôi, cần để ý gì, , thêm đứa nhỏ nữa là bốn !"
"Toàn là dân nhà quê."
Trực tiếp chế nhạo khách hàng là điều tối kỵ.
Ánh mắt của cô nhân viên bán hàng còn dịu dàng nữa, lập tức nhuốm một vẻ sắc lạnh, từng chữ từng chữ một : "Dương Giai! bảo cô lấy đồ!"
"Chị Lưu..."
Người phụ nữ còn gì đó, chị Lưu trực tiếp đe dọa: "Cô còn ở đây nữa ?"
" là chứ gì?" Nói xong, cô trợn mắt khinh bỉ về phía họ.
Cái chị Lưu cũng thật là, chẳng qua chỉ dựa việc đến sớm hơn cô vài ngày mà sai bảo.
mà, cái nghề thì mắt , ai mua nổi, ai mua nổi, trong lòng nắm rõ.
Không thì coi như công cốc.
Người phụ nữ căn bản tin mặt thật sự thể mua nổi phiên bản giới hạn ở cửa hàng cao cấp như thế .
Có mấy họ thôi mà vẻ đại gia gì chứ!
là thấy quan tài đổ lệ.
Lát nữa đến lúc thanh toán đủ tiền, xem họ còn vẻ thế nào!
Đợi phụ nữ lấy hàng xong, cô nhân viên bán hàng mới nhỏ nhẹ hỏi: "Quý cô, thật xin vì chậm trễ với quý cô, nhất định sẽ báo cáo với quản lý ạ."
Sau đó đưa giấy thử hương đến mặt Giang Chỉ, lịch sự: "Quý cô, quý cô ngửi thử xem mùi hương thích ạ."
Giang Chỉ nhận lấy giấy thử hương từ tay cô nhân viên bán hàng, khẽ ngửi, mùi hương gỗ độc đáo, thanh khiết, ngửi thấy tĩnh lặng và sâu lắng.
"Để trong nhà vệ sinh là ."
Mèo Dịch Truyện
"Gói ."