“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 114: --- Chuyện Tầm Phào

Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:25:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hì hì…” Bàn tay cô luồn trong áo , lướt qua khắp tấm lưng, chợt bật thành tiếng.

 

Tiếng lập tức để lộ hành động của cô, Tần Tự cụp mắt, ánh mắt tối sầm trông thấy, ngón tay xương xẩu khẽ nhéo má cô: “Ngoan, đừng động đậy linh tinh.”

 

“Em cứ động đậy linh tinh thì nào?”

 

“Tối nay sang đây ngủ với .”

 

“Không !”

 

Tần Tự trong lòng đang tràn đầy năng lượng, hoạt bát như , thầm nghĩ: Uổng công hôm qua kiềm chế nhiều đến thế.

 

“Ừm? Sao nữa?”

 

Cô kiễng chân lên, vô thức cúi đầu, ghé tai sát môi cô.

 

Giang Chỉ nhỏ: “Không thể để bố em phát hiện chúng sống chung khi kết hôn .”

 

“Người trẻ tuổi chừng mực chứ!”

 

Mèo Dịch Truyện

Anh lặng lẽ xong, bỗng nhiên khóe môi cong lên, một tiếng trầm thấp thoát từ lồng ngực.

 

Anh khẽ khàng : “Vậy ban ngày thì ?”

 

“Không ! Không !”

 

“Ngoan nào.”

 

Trước khi kết hôn, ngoài giờ học, hai họ gần như hình với bóng rời.

 

Cận kề ngày cưới, để tránh xảy bất kỳ sự cố nào, đặc biệt sắp xếp nhiều trong khu chung cư , theo dõi từng hành động nhỏ nhất của cô mỗi lúc mỗi nơi.

 

Tuyệt đối cho phép xảy bất kỳ sai sót nào.

 

Buổi chiều.

 

Gia đình bác cả và bác hai cũng đến Hải Thị, tàu cao tốc, khi để đồ ở khách sạn thì đến chỗ Giang Hoài Sơn.

 

Nhà họ Tần sắp xếp cho mỗi một phòng ở khách sạn gần đó, chi phí đều thanh toán.

 

Nếu thì họ cũng sẽ vui vẻ dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé đến hóng chuyện, ăn uống ké như .

 

Trong phòng khách, đông đủ.

 

Tống Khả và Lý Lâm hai trong nhà quan sát, khẽ thì thầm, ánh mắt lúc kinh ngạc lúc nghi ngờ.

 

Sau khi dạo vài vòng, hai về phòng khách.

 

Tống Khả nỡ rút từ trong túi một phong bao lì xì đựng một nghìn tệ đưa cho Bàn Văn Ý.

 

“Con dâu út, đây là tiền mừng của nhà .”

 

Việc trao tiền mừng ngay đầu gặp mặt khi cưới là phong tục ở thành phố Xuân Giang.

 

Bàn Văn Ý nhận lấy tiền mừng.

 

Lý Lâm và Diêu Mạn Vân cũng đều trao tiền mừng.

 

Lý Lâm cũng một nghìn tệ, Diêu Mạn Vân năm trăm tệ.

 

Các con cháu trong nhà hễ cứ kết hôn là đều trao tiền mừng.

 

Mấy nhà bác hai Giang Thu Tâm, hiệu bằng ánh mắt với cô.

 

Cô vội vàng cầm lấy chiếc túi vải bạt mang theo bên , từ bên trong lấy ví tiền.

 

Rút một tập tiền mặt còn mới tinh, lẽ vì vội vàng, một đồng xu một hào kẹp trong ví cũng rơi theo ngoài, va xuống đất phát tiếng kêu leng keng giòn giã.

 

Cô bé hai tuổi đang ngoan ngoãn đùi cô thấy tiếng động, líu lo chỉ về phía đồng xu lăn .

 

Đồng xu cứ thế lăn mãi cho đến khi dừng gầm bàn .

 

Chẳng ai quan tâm đến đồng xu một hào , đối với bất kỳ ai nó cũng là thứ cũng , thậm chí nếu thấy đường chắc cũng chẳng ai cúi xuống nhặt.

 

Mà trong ví Giang Thu Tâm, nhiều đồng như thế.

 

Mấy năm nay, lẽ cô sống khó khăn.

 

Giang Chỉ cúi nhặt lên, đưa trả cô : "Chị Thu Tâm, của chị đây."

 

Cô mặc một chiếc áo phông trắng thoải mái, cùng với một chiếc quần dài ống rộng màu đen.

 

Rất ít khi đeo những món trang sức khoa trương, duy chỉ chiếc vòng ngọc tinh xảo cổ tay và chiếc mặt dây chuyền ngọc như ý trong suốt cổ.

 

, vẫn đến nao lòng.

 

Giang Thu Tâm vô tình thoáng thấy những ngón tay mềm mại đến mức dường như thể véo nước của Giang Chỉ, ánh mắt lộ rõ sự ghen tị nên lời.

 

Có lẽ là vì bình thường chẳng bao giờ bất cứ việc nhà nào, thậm chí đến tất cũng cần tự tay giặt, nên mới đôi tay trắng nõn mịn màng như .

 

Trên đó hề vết chai sần, sạch sẽ tinh tươm.

 

Chiếc vòng tay đó cũng .

 

"Cảm ơn." Giang Thu Tâm lúng túng đưa tay nhận lấy đồng xu, giấu đôi bàn tay đầy vết chai sần của trong áo con gái, chiếc vòng nhựa tay cũng che bằng ống tay áo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-114-chuyen-tam-phao.html.]

Từ đầu đến cuối, cô hề thẳng mắt Giang Chỉ.

 

Đồng xu một hào giống như lòng tự trọng đáng thương của cô , trong mắt khác là thứ cũng .

 

May mà, Giang Chỉ nhặt nó lên.

 

Sau khi đưa tiền mừng cho Phan Văn Ý, trong ví của Giang Thu Tâm chỉ còn một ít tiền lẻ tản mát.

 

Trên sofa chật kín .

 

Tống Khả tỏ vẻ ghét bỏ, chen lấn Giang Thu Tâm và đứa bé trong lòng cô , cố gắng ép một chút chỗ trống, phịch xuống ghế sofa.

 

Cô bé hai tuổi lẽ hiểu thế nào là ghét bỏ, chỉ đến gần là cô bé "khúc khích" mấy tiếng.

 

Tống Khả để ý đến cô bé, bà tò mò : "Nhà chú ba, các cháu ở đây hai ba ngày thôi, mà cũng thuê nhà ? Cái nhà to thế ở Hải Thành thuê một ngày cũng rẻ nhỉ?"

 

Giang Hoài Sơn Giang Thu Tâm, đến cũng khác ghét bỏ, bất lực lắc đầu.

 

Con , nếu chút chủ kiến, chút ý thức phản kháng thì dễ bắt nạt.

 

Ông : " cũng , đều là do con rể chuẩn cả."

 

"Ồ..." Tống Khả "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, đảo mắt mấy vòng tò mò hỏi: "Con rể ông nghề gì thế, bao giờ ông cái bận rộn nhắc đến, ngay cả kết hôn cũng là thông báo gấp, gì mà bí mật thế?"

 

Giang Hoài Sơn: "Nó ... nó vẫn còn đang học."

 

"Là bạn học cùng trường với con gái ."

 

"Ồ, hóa trẻ tuổi quen ở trường, nếu mà lớn tuổi hơn chút thì thật sự dễ lấy bản địa Hải Thành ."

 

"Nghe đàn ông Hải Thành kén chọn bạn đời, hoặc là học vấn cao, hoặc là công việc trong hệ thống nhà nước."

 

Giang Hoài Tín mặc một chiếc áo sơ mi đen, cúc áo miễn cưỡng thể cài , để lộ cái bụng bia to tướng của ông .

 

Ông chống hai tay lên đầu gối, giọng trầm đục: "Bố công việc gì? Điều kiện gia đình thế nào?"

 

Đối với những chuyện mà họ hỏi thăm, Giang Hoài Sơn định thật.

 

Ông mím môi, tùy tiện bịa chuyện: "Gia đình ăn nhỏ, điều kiện thế nào quan trọng, quan trọng là thật lòng đối xử với con gái ."

 

Giang Hoài Tín gật gù chiều suy nghĩ.

 

Theo lời Giang Hoài Sơn , chắc là điều kiện lắm.

 

Nói thì trong lòng đều cân bằng.

 

Tống Khả cầm lấy quả chuối bàn, bóc vỏ bỏ miệng, nhai hỏi: "Giang Chỉ kết hôn, nhà trai cho bao nhiêu tiền lễ? Nghe tiền lễ ở các thành phố lớn đều ít, chỉ là cho thủ tục thôi."

 

"Mình vẫn theo quy tắc ở đây của , tiền lễ nhà trai sẽ coi trọng, đòi càng nhiều mới càng coi trọng."

 

Phan Văn Ý vẫn im lặng gì.

 

Giang Thu Tâm kết hôn mỗi đều hai mươi vạn, nhưng cũng chẳng thấy cô đối xử hơn chút nào.

 

Ngược còn sa sút đến mức đáng thương như .

 

Gia đình họ chỉ đòi tiền, quan tâm con gái chỉ trích ở nhà chồng, sống cuộc đời chật vật.

 

Nói là vì con gái , thực chẳng vẫn là để thỏa mãn tư lợi, vì chút tiền lễ đó thôi .

 

Mặc dù Giang Hoài Sơn trong lòng đồng tình với lời của Tống Khả, nhưng vẫn tùy tiện đáp: "Cho nhiều ít là tấm lòng của nhà trai, coi trọng cũng do tiền lễ quyết định."

 

lời lọt tai khác biến vị.

 

Cái gì mà cho nhiều cho ít là tấm lòng của nhà trai, trắng chẳng là vì cho ít nên dám đó .

 

Nếu cũng giống như nhà họ đòi hai mươi vạn, chẳng tự hào mà ? Sẽ ư?

 

Họ còn chút khinh thường, gả thành phố lớn thì chứ, gả thành phố lớn thì thể đổi phận sinh con đẻ cái cho nhà ?

 

"Chú ba, chú với con rể chú là chúng đến ? Sao cũng định cho chúng gặp mặt con rể mới trông thế nào?"

 

"Ồ... chuyên ngành của bọn nó nhiều lắm, xin nghỉ , vẫn đang học." Giang Hoài Sơn dối mà chớp mắt: "Dù thì sớm muộn gì cũng gặp thôi, cần vội."

 

Thân phận của bọn họ mà còn gặp riêng Tần Tự, .

 

Ai mà gặp mặt giở trò gì.

 

Chỉ con gái ông mất mặt thôi.

 

Để con gái mất mặt, ông c.h.ế.t sống cho bà cụ đến tham gia.

 

Lẽ nào để họ hỏng ấn tượng của con gái mặt con rể ?

 

"Các cháu học ở Đại học Hải Thành dễ tìm việc ?"

 

Mắt Tống Khả đảo liên tục, lộ sự tinh ranh khó che giấu, cuối cùng dừng Giang Chỉ.

 

"Giang Chỉ, cháu lương hàng năm hơn một triệu ? Có thể giúp con trai thím cũng tìm một công việc tử tế để ."

 

"Thằng bé mới thất nghiệp một thời gian, đều là một nhà cả, thì cháu dẫn dắt họ cháu , cần lương hàng năm một triệu, mấy trăm ngàn là ."

 

Tống Khả , Lý Lâm cũng lập tức chen .

 

"Giúp hai đứa con trai cũng tìm công việc tử tế, cần dãi nắng dầm mưa là ."

 

 

Loading...