“Trọng sinh rồi, trở thành tiểu bảo bối trong lòng bàn tay của Thái tử bá đạo” - Chương 108: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 07:25:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nỗ lực kiếm thêm tiền cho bé con
Cảnh thực sự khiến Trì Dư Bạch và ba còn của Thẩm Tuế Hoan thấy sảng khoái.
Thật hả ! Cực kỳ hả !
Người ngoài đấu đá bằng xem chính thất tay trực tiếp.
Tống Khiêm nắm chặt nắm đấm, lời c.h.ử.i rủa nghẹn ở cổ họng, hàm răng gần như c.ắ.n nát.
Cô khẽ khẩy một tiếng, lướt qua bốn , từ từ khoanh tay, giả vờ quan tâm : “Các xem , nhỏ tuổi mà hai mặt ? Trước mặt khác một kiểu, mặt A Tự một kiểu.”
“Cô còn cao tay hơn mấy đứa các nhiều.”
“Cẩn thận con nhỏ tâm cơ dắt mũi mà .”
“ là trẻ non dễ lừa.”
Nghe lời Tống Khiêm , Trì Dư Bạch gãi đầu, khóe miệng giật giật vài cái.
Tần Tự dễ lừa ?? Đây đúng là chuyện lớn nhất đời, từng chuyện nào khó hiểu như .
Anh là một con cáo già đầy mưu mô và thâm hiểm.
Dù Tần Tự đưa bất kỳ quyết định nào tưởng chừng ngốc nghếch, thực đều dấu vết để . Đơn giản là chiều chuộng vợ , đàn ông chiều vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Dễ lừa ?
Đừng là Giang Chỉ, ngay cả khi cộng thêm Trì Dư Bạch, Tạ Ngọc Cẩn, Trương Giao Giao và Thẩm Tuế Hoan, năm cộng mặt cũng chỉ như tân binh.
Mới thể mới hơn.
Và Tống Khiêm mặt Giang Chỉ, càng giống một tân binh hơn.
“Chị Khiêm , chị lo cho , khác thì , lo chuyện khác gì?”
Tống Khiêm thu vẻ oán hận mặt, đó với vẻ đau khổ, giả tạo: “Em cũng là vì A Tự , thấy phụ nữ lừa gạt. Nếu A Tự bỏ cô , chọn em, em nhất định sẽ thất vọng.”
“Ê! Chẳng chị đang kẻ thứ ba ? Như cũng đạo đức chút nào!”
Tống Khiêm hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, tỏ vẻ hề bận tâm.
“Rõ ràng là quen , nếu đến thì cái đồ tâm cơ mới là kẻ thứ ba.”
Thẩm Tuế Hoan nghẹn lời, ít chị cũng cưa đổ Tự hãy chỉ trích khác chứ? Quan trọng là Tự cũng bao giờ đồng ý với cô cả.
Đối với loại mặt dày mày dạn như thì lý lẽ thông, chỉ thể dùng biện pháp cứng rắn!
Trên đời , ai căm ghét kẻ thứ ba chen chân tình cảm.
Và Trì Dư Bạch với tư cách là một chính nghĩa, càng căm ghét hơn.
“Tiểu gia hôm nay sẽ dạy cho cô một đạo lý: Làm chuyện bỉ ổi thì đừng đội danh nghĩa thâm tình; tình cảm phân , nhưng phân lễ nghĩa liêm sỉ.”
“Pff... ha ha ha ha...”
Thẩm Tuế Hoan và Tạ Ngọc Cẩn đồng thời bật phá lên, ai để ý đến sắc mặt Tống Khiêm trầm xuống trầm xuống.
“Lão Trì, mày từ khi nào mà trở nên văn hóa ?”
“Lão Tạ tao cho mày , tiểu gia tao đây sinh trong gia đình thư hương thế gia, lẽ nào chút văn hóa nào ?”
“Có văn hóa thì đừng rớt môn chứ! Nói thì đạo lý đủ điều, thi cử cũng thể như thần ?”
“Tiểu gia tao đây chỉ là thèm tranh giành hạng nhất với tụi mày thôi.”
“Vậy nên tranh giành hạng chót với Tự ?”
“Trời đất, tụi mày thì tao còn nhớ , tiểu gia tao mà Tự vượt mặt ?”
“ .” Ba còn đồng loạt gật đầu với vẻ mặt khó tả.
“Vậy thì... thì Tự Giang Chỉ dạy...” Lý do của Trì Dư Bạch bật , xong mới phản ứng .
Thẩm Tuế Hoan liếc Trì Dư Bạch ngốc nghếch với vẻ mặt cạn lời: “Học kỳ còn thi, học kỳ Tự Giang Chỉ dạy ?”
“Ư... tại chúng chuyện ?”
“Các ...” Tống Khiêm dường như hiểu điều gì đó, đột nhiên ánh mắt sắc bén quét qua vài .
“Các và Giang Chỉ là bạn học! Vậy thì hẳn phẩm chất của Giang Chỉ, tại ai nhắc nhở A Tự? Cứ thế trơ mắt dắt mũi ?”
Cái gì mà dắt mũi! Người là cam tâm tình nguyện chiều chuộng phụ nữ của .
Vẫn câu đó, trừ khi Tần Tự , nếu thì lời dối nào thể thoát khỏi đôi mắt cáo thấu thứ của .
Trì Dư Bạch một tay đút túi, một tay khoác vai Thẩm Tuế Hoan, Tống Khiêm với vẻ đồng cảm, từ từ lắc đầu.
“Chậc chậc chậc... thấy cô , thời gian thì nên quan tâm đến bản !”
“Này~ đừng đến lúc cuối cùng cầu xin Giang Chỉ giúp việc là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-roi-tro-thanh-tieu-bao-boi-trong-long-ban-tay-cua-thai-tu-ba-dao/chuong-108.html.]
Dù thì Tự thấy Tống Khiêm tiếp cận Giang Chỉ liền vội vàng kết thúc ván đấu, sợ vợ bắt nạt.
Tống Khiêm mặt Tần Tự, ngay cả một sợi tóc của Giang Chỉ cũng bằng.
Trì Dư Bạch đến đây là hết, phần còn thì tự cô ngộ thôi.
Nói , bốn đồng loạt về phía chiếc xe thương vụ ở cổng.
Trên xe.
Vẫn là hàng ghế , vẫn là vị trí cũ.
Giang Chỉ đùi Tần Tự, ngón tay thon dài nhanh chóng thao tác bàn phím máy tính.
Cô xóa đoạn ghi âm trong điện thoại của Tống Khiêm, vì thể đảm bảo Tống Khiêm sẽ dùng đoạn ghi âm đó gì.
Tần Tự nhẹ nhàng véo eo thon của cô, giọng trầm thấp: “Bé con thật sự thích tiền của ?”
“Thích.”
“Vậy sẽ cố gắng kiếm thêm nhiều tiền cho bé con.”
Để khỏi những kẻ tầm thường bên ngoài nghĩ rằng Tần Tự nuôi nổi vợ .
Mèo Dịch Truyện
Ngón tay Giang Chỉ khẽ run lên, dừng hai giây, đó nhanh chóng xử lý xong đoạn ghi âm, gập laptop , đặt sang một bên.
Hai tay vòng qua cổ Tần Tự, bĩu môi: “Tần Tự, sợ em thật sự ham tiền của ?”
“Không sợ.”
Chỉ sợ cô ham.
Nếu cô yêu tiền, thêm một ưu thế để khiến cô thể rời xa .
“Ưm…”
Tần Tự gỡ một tay Giang Chỉ khỏi cổ , nắm lấy xoa nhẹ.
Ánh mắt khẽ lóe lên, khóe môi cong thành một đường cong mắt, Giang Chỉ, đầy ẩn ý.
“Sẽ vì vài câu vài thủ đoạn thấp kém của khác mà dễ dàng từ bỏ Tần Tự.”
“Lời bé cưng là thật chứ?”
Giang Chỉ giật , cứng đờ một lúc lâu mới sờ sờ gáy, ngượng ngùng mặt Tần Tự.
Giọng mềm mại: “Anh hết …”
“Ừm, trả lời .”
“Câu là thật, từ tận đáy lòng em.”
“Vậy Tần Tự dễ lừa ?”
Giang Chỉ nhíu mày, khổ não lắc đầu, như thể đang than vãn: “Không dễ lừa! Anh thông minh quá…”
Một chút cũng dễ lừa! Mọi lời dối đều thể thoát khỏi đôi mắt sâu thẳm của Tần Tự.
Ngay cả cuộc đối thoại hiện tại xen lẫn lời giả dối cũng thể qua mắt .
Anh cô, đột nhiên cong môi, dường như đang cố nhịn , nhưng lồng n.g.ự.c vẫn khẽ rung động.
Cuối cùng, bật khe khẽ, tiếng pha lẫn sự trêu chọc và cưng chiều.
“Vậy lời chồng ?”
Hai chữ “chồng” thốt từ miệng Tần Tự hiểu mang theo vài phần gợi cảm.
Vết đỏ nơi khóe mắt cô biến mất, thì sắc hồng má ửng lên, nhuộm cho cô thêm vài phần e thẹn.
Giang Chỉ chu môi, vùi mặt hõm cổ Tần Tự, chút ngượng nghịu : “Nghe…”
“Ngoan lắm.”
Hơi thở ấm nóng phả cổ Tần Tự, cô khẽ cựa quậy vài cái. Những sợi tóc rối rắm lướt qua dái tai Tần Tự như đang cù lét.
Sắc mắt lập tức nhuộm một vẻ u ám khó lường, chút khô nóng khó chịu.
“Bé cưng…” Giọng Tần Tự khẽ khàn.
Còn Giang Chỉ đang đùi Tần Tự cũng dường như cảm nhận rõ sự bất thường.
Cô ngẩng đầu khỏi cổ , ngượng ngùng đáp: “Ừm, thế?”
“Đưa áo khoác cho .”
“Ồ!”
Nhân cơ hội cởi áo khoác, cô từ từ dịch chuyển sang vị trí bên cạnh Tần Tự, khi cởi áo khoác thì ném lên đùi , tiện thể kéo lên thêm một chút đầy chu đáo.
Làm xong tất cả, mặt cô đỏ bừng hơn nữa.