Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 459+460: Lén Lút Quan Sát - Gặp Mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:26:38
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, những nam thanh nữ tú tràn đầy sức sống đang ríu rít qua.
“Dạo thấy hai ?”
Diệp Thiển cầm gói khoai tây chiên nhai rộp rộp hỏi.
“Có một ca bệnh đặc biệt ở nước ngoài, do tự tay xử lý.”
Dù Phong Bách nước ngoài, nhưng cứ vài ngày gửi về một vài món quà nhỏ. Những món quà hẳn là đồ đắt tiền, nhưng đều thú vị.
“Bảo .” Diệp Thiển gật gù:
“Không Đóa Đóa dạo thế nào nhỉ? Lâu chẳng thấy đăng gì trang cá nhân cả.”
“Cậu ? Cậu tham gia trại huấn luyện khép kín .”
“Cái con nhóc Lam Đóa Đóa , thiên vị thật đấy. Nói cho mà chẳng thèm với . Đợi về, xem xử lý thế nào.”
Diệp Thiển c.ắ.n khoai tây kêu rôm rốp.
Đột nhiên, Thời Cẩm nhíu mày, cô cảm thấy rằng ánh mắt nóng rực đang dán chặt lên .
“Sao thế?”
Diệp Thiển nhận sắc mặt cô điều khác lạ.
Ánh mắt của Thời Cẩm khẽ liếc sang bên trái. Dưới tán cây, khi cô qua, đôi vợ chồng trung niên lập tức trốn phía cây. Cô chỉ thấy trống, chẳng thấy ai cả.
Diệp Thiển cũng theo hướng đó, nhưng chẳng thấy gì.
“Cậu gì thế?”
Diệp Thiển nghi ngờ hỏi.
“Không gì.”
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi…
Thời Cẩm cùng Diệp Thiển tiếp tục . Sau khi hai xa, đôi vợ chồng trung niên trốn cây ban nãy mới bước .
“Nghiễm Nghiễm, em thấy đó. Tiểu Ngâm bình an, sống cũng khá . Giờ em yên tâm chứ?”
Phong An dịu dàng, cẩn trọng .
Phó Tư Nghiễm đáp, chỉ ngẩn ngơ theo hướng Thời Cẩm rời .
“Không ai cướp mất Tiểu Ngâm của chúng cả. Con bé chỉ đang học thôi, kẻ bắt .”
Phó Tư Nghiễm khẽ gật đầu.
Thấy vợ vẫn quyến luyến nỡ rời , Phong An nhẹ giọng :
“Chúng thể đến gặp con một chút.”
Phó Tư Nghiễm lắc đầu:
“Không . Tiểu Ngâm vẫn tha thứ cho chúng . Đừng quấy rầy con. Chỉ cần từ xa thế là đủ .”
“Được .”
Phong An thuận theo, miễn vợ ông vui là .
Vài ngày , Thời Cẩm luôn cảm thấy đang âm thầm theo dõi . mỗi cô xác định, chẳng tìm thấy gì. Kẻ đó ẩn giỏi, năng lực phản trinh sát cũng cực cao.
Phát hiện vấn đề, Thời Cẩm định yên chờ đợi, cô lập tức bàn bạc với Diệp Thiển.
Diệp Thiển giơ tay lên dấu “OK”:
“Yên tâm , chuyện cứ để . Nhất định sẽ moi đó .”
Thực , trong lòng Thời Cẩm cũng và kẻ tình nghi.
Gần đây cô chẳng đắc tội với ai, ngoại trừ đám công t.ử ăn chơi Tôn Vũ và đồng bọn. Có thể chính bọn họ đang giở trò cũng nên.
Mà lúc , Tôn Vũ vẫn còn đang giam trong nhà, liệt giường dưỡng thương, nghi oan.
Như thường lệ, Thời Cẩm và Diệp Thiển cùng dạo trong khuôn viên trường. Giữa chừng, Diệp Thiển tạm rời .
Ngay khi ánh xuất hiện, Thời Cẩm giả vờ như chẳng phát hiện, đồng thời âm thầm gửi tin nhắn cho Diệp Thiển, báo vị trí của .
Nhận tin, Diệp Thiển lập tức chạy đến nơi, nhưng cô thấy kẻ khả nghi nào, thấy Phong An và Phó Tư Nghiễm đang lén lút trốn bức tường.
Khi thấy họ, tim cô khẽ run.
Cô bước , chỉ rút điện thoại chụp cảnh tượng mắt , đó nhanh chóng rời khi phát hiện.
Diệp Thiển nghĩ rằng kín kẽ, ngờ ngay từ lúc cô xuất hiện, Phong An nhận , chỉ là ông giả vờ mà thôi.
Khi Diệp Thiển , Thời Cẩm liền hỏi:
“Thế nào , bắt ?”
Diệp Thiển gật đầu:
“Cậu tự xem .”
Cô đưa điện thoại đến mặt Thời Cẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-459460-len-lut-quan-sat-gap-mat.html.]
Thời Cẩm cúi đầu , ánh mắt khựng . Cô chằm chằm hai trong bức ảnh, họ đang lén lút về phía cô, dáng vẻ như đang trộm dõi theo, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Diệp Thiển nhận vẻ mặt của Thời Cẩm, thấy cô điều gì đó khác thường, mở miệng hỏi nhưng thế nào.
Thực , chỉ cần thôi cũng , chú Phong và dì đều nhớ Thời Cẩm.
Thời Cẩm đưa điện thoại cho Diệp Thiển, lặng lẽ bước .
Diệp Thiển cố nhịn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Tiểu Cẩm, định gặp họ ? thấy chú Phong và dì thật sự gặp .”
Nếu nhớ, thì chuyện cách vài ngày lén lút đến một .
“Nếu họ gặp , họ sẽ tự tìm .”
Diệp Thiển ngẩn .
Câu thì đơn giản, nhưng khiến cảm thấy như chứa đựng một tầng ý khác.
Dù thế nào cô cũng hiểu .
Ngày hôm , họ xuất hiện.
Đến ngày thứ ba, cảm giác quen thuộc khi khác chăm chú xuất hiện.
Diệp Thiển chú ý thấy bước chân của Thời Cẩm chậm , liền chậm theo:
“Không bảo sớm để chiếm chỗ ? Sao giờ chậm thế?”
Thời Cẩm thản nhiên :
“Không chiếm nữa. Thời tiết bên ngoài thế , chi bằng tìm một chỗ cảnh để thì hơn.”
“ thích kiến đó.”
Hai cứ thế , chậm rãi tản bộ về phía thư viện.
Những ngày như thế kéo dài suốt nửa tháng, hai lén lút vẫn lén vút, Thời Cẩm cũng chủ động.
Giống như giữa họ một loại ngầm hiểu mặc định, cứ giả vờ như hề đến sự tồn tại của .
Cho đến ngày cuối cùng của tháng, sự yên lặng đó mới phá vỡ.
“Ông xã, nếu Tiểu Ngâm đến… thì em đây?”
Nhìn vợ đang lo lắng, bồn chồn, Phong An siết chặt lấy tay bà:
“Không . Tiểu Ngâm là đứa trẻ ngoan, con bé sẽ từ chối .”
“ lỡ như…”
Dù thế nào thì Phó Tư Nghiễm cũng thể giữ sự bình tĩnh.
“Tư Nghiễm, đừng lo. Có ở đây.”
Nếu cứ để bà tiếp tục căng thẳng như , e rằng bệnh tình sẽ .
Ông thấy rõ, dạo gần đây thời gian bà tỉnh táo lâu hơn, dấu hiệu hồi phục, ông thấy bất kỳ sự tái phát nào nữa.
lúc Phó Tư Nghiễm đang bất an, bóng dáng Thời Cẩm xuất hiện trong tầm mắt hai .
“Tiểu Ngâm đến .”
Phó Tư Nghiễm kích động nắm chặt lấy tay Phong An.
Phong An nắm lấy tay vợ, dẫn bà bước thẳng về phía Thời Cẩm.
Thời Cẩm nhận họ, hai từng bước tiến về phía .
Vẻ mặt của cô vẫn điềm tĩnh, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa một chút căng thẳng khó nhận .
Rõ ràng đây là đầu gặp mặt, mà khiến thấy bối rối hơn cả đầu tiên.
Phong An cô con gái nhỏ mặt, xinh , cao gầy, khí chất trầm tĩnh,... đôi mắt vốn nghiêm nghị của ông bỗng trở nên dịu dàng:
“Tiểu Ngâm.”
Vừa dứt lời, ông mới nhận gọi nhầm tên, vội vàng sửa :
“Tiểu Cẩm.”
Diệp Thiển thấy họ cuối cùng cũng chủ động tiến đến, thở phào một thật dài.
Cô thật sự hiểu nổi cách hành xử của nhà họ Phong, từ vợ chồng Phong An cho đến Tiểu Cẩm, ai cũng khiến khác đau đầu.
Giờ thì , chỉ cần một bên chịu chủ động, chuyện sẽ thôi.
Diệp Thiển mỉm với Phong An:
“Chú, ba chuyện , con xin phép .”
Phong An gật đầu.
Diệp Thiển nhanh chóng rời , để gian riêng cho ba nhà họ Phong.
Phó Tư Nghiễm cô con gái rạng rỡ mặt, run rẩy đưa tay lên định chạm gương mặt cô, nhưng đến nửa chừng dừng , dám tiến thêm.
Thời Cẩm bàn tay , khẽ đưa tay nắm lấy.
Khoảnh khắc , nụ rạng rỡ bừng sáng khuôn mặt Phó Tư Nghiễm.