TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 380+381: Đó là cơ duyên của chị ta - Một cú ngồi nứt toác
Cập nhật lúc: 2025-10-06 10:45:13
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Uyển Nhi kinh ngạc bà:
“Phong… Phong gia? Mẹ đến Phong gia là…”
Tần Quân Uyển nắm lấy tay con gái, khẽ :
“Chính là Phong gia mà con đang nghĩ đến.”
Tim Lâm Uyển Nhi run lên.
Chị gái cô trở thành tiểu thư nhà họ Phong?
Phong gia ở Đế Đô.
Đó mới là thiên chi kiêu nữ chân chính, là danh môn khuê tú, tiểu thư hào môn thật sự.
Tại năm đó là cô đưa , mà là chị gái?
Tần Quân Uyển thấy sắc mặt con gái, liền đoán cô đang nghĩ gì, liền giải thích:
“Không như con nghĩ . Năm đó tình huống hỗn loạn, chị con thất lạc.
Việc nó thể Phong gia, đó là cơ duyên của nó.”
Cơ duyên của chị ?
Chẳng lẽ một tay sắp đặt ?
Lâm Uyển Nhi tin.
Theo cô , chỉ là để bản cô ghi hận bà mà thôi.
“Người liên hệ với là ai?”
Trong lòng đầy bất bình, Lâm Uyển Nhi cố nén sự cam lòng mà hỏi.
“Người đó, con đừng hỏi. Hỏi cũng chẳng lợi cho con.
Còn về Thời Cẩm, cho dù nó là con gái nhà họ Phong , nó cũng mệnh để hưởng phúc.
Con cần ghen tị với nó. Nó đáng để con bận tâm.”
Lâm Uyển Nhi khẽ .
, Thời Cẩm chẳng gì đáng để ghen tị.
Dù thì vận mệnh của Thời Cẩm quả thật là t.h.ả.m hại.
Cuộc sống giàu sang , chính chị gái ruột của cô đoạt mất.
Người khiến cô ghen tị chính là chị gái từng gặp mặt .
Tại chị gái mệnh đến thế?
Còn cô thì sống cảnh nương nhờ nhà , sắc mặt kẻ khác mà chịu đựng chuỗi ngày khổ sở.
Sợ con gái nặng nhẹ, Tần Quân Uyển dặn dò:
“Chuyện con nhất định giữ kín trong bụng, tuyệt đối để bất kỳ ai .
Chuyện chỉ con và . Con nhớ ?”
Lâm Uyển Nhi gật đầu.
“Mẹ, thật sự tay với Thời Cẩm ?”
“Nếu tay với nó, chết sẽ là chúng .
Người khác c.h.ế.t bản chết, con chọn bên nào?”
Mắt Tần Quân Uyển lóe lên tia ác độc.
“Con hiểu .”
...
Cùng lúc đó, Thời Cẩm xuống máy bay nhận tin nhắn từ Tần Tĩnh.
Tần Tĩnh:
【Nhiệm vụ cô giao thành. Giữa chúng từ nay xóa nợ.
Sau cô gây phiền phức cho và nhà nữa.】
Thời Cẩm:
【Được.】
Sau khi nhận phản hồi, Tần Tĩnh thở phào một thật dài.
Bệnh viện trung tâm Hán thành.
Người nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn đang ngoài hành lang bệnh viện.
Tôn Vũ Hinh lau nước mắt, nấc nghẹn.
Hoàng Dật Vân xảy chuyện, khiến cô sợ hãi vô cùng.
Theo kế hoạch, hai ngày nữa bọn họ sẽ xuất phát sang M quốc, giờ thì chỉ thể trì hoãn.
Hoàng phu nhân đầu Tôn Vũ Hinh:
“Lúc Dật Vân vẫn khỏe mạnh, bỗng dưng thành thế ?”
Tôn Vũ Hinh ấm ức:
“Dì , con cũng .
Anh Dật Vân vẫn luôn khỏe, đột nhiên ngã quỵ chứ…”
Hoàng Dật Vân là bảo bối của Hoàng phu nhân, bà thể chấp nhận câu trả lời .
Vừa định truy hỏi tiếp thì chồng ngăn .
“Thôi nào, tiểu Hinh cũng dọa sợ .
Đợi bác sĩ , hỏi một chút chẳng sẽ rõ .”
“ đó, chị Hoàng, chị đừng nóng ruột quá.”
Bọn họ chờ đợi suốt nửa tiếng, cuối cùng cánh cửa màu xanh trắng mở , cả nhóm lập tức vội vàng ùa đến.
“Bác sĩ, rốt cuộc con trai ?”
Hoàng phu nhân sốt ruột hỏi.
Bác sĩ đám , :
“Con trai bà ngộ độc mãn tính, trong cơ thể tích tụ ít độc tố.
Hiện tại độc tố lan ngũ tạng. Lần do uống rượu quá nhiều, khiến độc tố bộc phát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-380381-do-la-co-duyen-cua-chi-ta-mot-cu-ngoi-nut-toac.html.]
“Ngộ độc???
Chắc chắn là do đồ ăn thức uống trong hội sở sạch sẽ.
Ông mau báo cảnh sát, để niêm phong cái hội sở đó cho !”
Hoàng phu nhân giận dữ quát.
Bác sĩ vội vàng :
“Vị phu nhân , con trai bà trúng độc mãn tính.
Cậu trúng độc một thời gian .
Bà hiểu điều nghĩa là gì ?”
Người nhà họ Tôn kinh ngạc về phía nhà họ Hoàng.
Trúng độc mãn tính, như chẳng trong nhà họ Hoàng kẻ sạch sẽ, nhằm Hoàng Dật Vân .
Thậm chí, Hoàng phu nhân và Hoàng tổng cũng thể gặp nguy hiểm.
Hoàng phu nhân sững , miệng ngừng lẩm bẩm:
“Không thể nào. Có ông nhầm ?”
Hoàng tổng phản ứng cực nhanh, lập tức với bác sĩ:
“Phiền ông giúp và vợ kiểm tra một lượt.”
Lúc , Hoàng phu nhân cũng kịp phản ứng, cả run rẩy.
“Chồng , chúng cũng…”
Hoàng tổng mặt mày nghiêm nghị, nắm tay vợ, nhẹ nhàng vỗ an ủi:
“Đừng lo. Bây giờ y học phát triển như , chẳng loại độc nào là giải .”
Bác sĩ mấp máy môi, cuối cùng vẫn gì thêm.
Đợi vợ chồng nhà họ Hoàng rời , nhà họ Tôn ai cũng đều thở dài.
“Không ngờ nội tình nhà họ Hoàng sâu như .
Vũ Hinh gả đó, còn mạng .”
Tôn phu nhân sợ hãi .
Tôn tổng cau mày:
“Đừng suy nghĩ lung tung. Giờ xảy chuyện cũng là chuyện .
Với tính cách lão Hoàng, nhất định sẽ giải quyết sạch sẽ rắc rối.
Nếu đợi con gái chúng gả qua mới phát hiện, đó mới thật sự là đại hoạ.”
Nghe chồng phân tích như , Tôn phu nhân thấy lý, còn lo lắng nữa.
Sau khi kiểm tra, Vợ chồng Hoàng thị xác nhận vấn đề, chỉ Hoàng Dật Vân gặp chuyện, lúc Hoàng tổng vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì chuyện của Hoàng Dật Vân, cả nhà họ Hoàng loạn thành gà bay ch.ó sủa, yên .
...
Trong lúc đó, về đến nhà, Thời Cẩm rót cho Diệp Thâm một tách .
Diệp Thâm căn nhà cũ kỹ, gì.
“Bộ chăn ga , dùng quen ?”
“Rất . Rất đáng tiền.”
Thời Cẩm nâng chén , khẽ nhấp một ngụm.
“Vậy thì . Vừa ở nhà còn một bộ ghế sofa để , em mang về dùng tạm .
Đừng từ chối, để đó phủ bụi còn bằng dùng cho hết giá trị.”
Diệp Thâm lên tiếng chặn lời từ chối của cô.
Thời Cẩm :
“Không cần phiền , thấy bộ vẫn còn dùng .”
Lời dứt, chỉ “rắc” một tiếng, cả Diệp Thâm chìm xuống sofa, chễm chệ trong chiếc ghế lún sụp, thản nhiên cô.
Ánh mắt rõ ràng như đang :
“Em chắc là nó còn dùng ?”
Khóe miệng Thời Cẩm giật giật, ngượng ngùng chiếc sofa gãy m.ô.n.g .
“Muộn , mai bảo đưa sofa qua.”
Thời Cẩm từ chối nữa:
“Quả thật cũng muộn , Diệp cũng nên về nghỉ sớm.”
Diệp Thâm: …
Thời Cẩm thấy vẫn động đậy, nhắc:
“Anh Diệp.”
Diệp Thâm dậy, bước đến gần cô, bàn tay to đặt lên trán cô xoa nhẹ, giọng trầm ấm dịu dàng:
“Sau chuyện gì, thể với .”
“Được.”
Đợi Diệp Thâm rời , Thời Cẩm bước đến chiếc sofa lún sụp, cau mày:
“Sao hỏng lúc khác, cứ hỏng đúng lúc .
cũng cần giữ chút thể diện chứ.”
Cô xổm xuống định thu dọn, khoé mắt liếc thấy vết nứt khung ghế, cảm giác gì đó đúng.
Vết gãy quá đều, giống hỏng hóc tự nhiên, giống cố ý gãy.
Cố ý?
Không thể nào!
Chẳng lẽ là do Diệp Thâm… một cú mà nứt toác ?
Ý nghĩ xuất hiện, Thời Cẩm liền khúc khích , càng càng lớn, cuối cùng bật thành tràng ha hả thể kìm nén.