Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 97: --- Thèm đến chảy nước miếng
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng thần thông, ngay cả dịch chuyển tức thời cũng thể dùng liên tục. Xa như , nàng vẫn từng bước một bộ về Bảo Phong Sơn, còn mang theo một tiểu ca ca trọng thương, còn là một tên nhóc mũi dãi.
Tô Thanh Thần tin.
Lén lút hỏi: “Có thần tiên đều thể dễ dàng để khác ? Đệ yên tâm, sẽ , ngay cả đại ca cũng , thề!” Tô Thanh Thần giơ tay.
Cung Thù Hằng thèm để ý , chỉ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu về phía xa.
Tiếng sột soạt vốn khó , nhanh trở nên rõ ràng hơn, ngay cả Tô Thanh Thần cũng thấy.
Tô Thanh Thần thoát hiểm khỏi miệng chim, giờ căng thẳng đến mức cả co rúm .
Không chứ? Lại đến nữa !
Nhất định bắt c.h.ế.t ư?
Tô Thanh Thần lúc như chim sợ cành cong, một chút động tĩnh cũng đủ khiến sợ hãi tột độ, chẳng còn nhớ gì đến chuyện thần tiên thần tiên nữa.
Từ bụi rậm hai con sói vóc dáng cường tráng.
Một con đực một con cái, là một đôi.
Tô Thanh Thần phân biệt mấy thứ , chỉ thấy thật đáng sợ.
Cung Thù Hằng con sói đực hình rõ ràng lớn hơn, miệng dài hơn, trán lông dựng .
Đây là một con sói vương, dẫn theo bạn đời của nó ngoài tìm kiếm thức ăn.
Vận khí , gặp bọn họ.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là mùi m.á.u tươi hấp dẫn tới.
Những loài vật đối với m.á.u một sự nhạy bén tự nhiên.
Huống chi là m.á.u yêu thú, càng thu hút kinh khủng. Sói vương và bạn đời của nó chỉ liếc Cung Thù Hằng một cái, ánh mắt liền rơi đống thịt kịp nướng bên cạnh nàng.
Sau đó nữa về phía Cung Thù Hằng, dường như đang cân nhắc, liệu ăn xong đống thịt ngon , nên ăn luôn hai con “nhóc con hai chân” .
Cung Thù Hằng cong môi, vẫy tay về phía hai con sói: “Lại đây!”
Hai con sói sững sờ một chút, cảm thấy con nhóc chút kỳ lạ.
Đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy lắm, thế là chân cứ thế tự chủ bước tới, phủ phục mặt Cung Thù Hằng.
Cung Thù Hằng ném đầu, cánh và chân của Hỏa Vũ sang cho chúng.
Toàn là xương, khó gặm, chi bằng tặng cho lũ sói.
Vốn là vì thứ mà đến, hai con sói thể khách khí? Ôm lấy miếng thịt ném tới, thèm di chuyển chỗ nào, cứ thế đó gặm lấy gặm để.
Loại thịt yêu thú đối với chúng mà , thật sự chẳng khác nào gan rồng mật phượng, quỳnh tương ngọc dịch.
Thật sự là ăn cả da lẫn thịt, thậm chí xương vụn cũng nhai nát vụn, sạch sẽ sót một chút nào.
30_Những loài súc sinh trời sinh bản lĩnh phân biệt , còn lợi hại hơn con nhiều.
Tô Thanh Thần ban đầu hận thể co rúm thành một cục, giờ thì tê cứng.
Muội của chỉ thể dạy Chiếu Dạ chuyện đưa tin, ngay cả sói cũng thể dỗ dành .
Cung Thù Hằng lúc tâm trạng đặc biệt : “Nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ đến sáng mai vết thương của khép miệng, chúng thể khởi hành trở về.”
Vốn còn đang lo lắng đường xa thế về , thì tọa kỵ thế tự động đưa tới cửa.
Họa phúc tương y, đôi khi xui xẻo chắc là chuyện , một xui xẻo thì vận may sẽ theo .
Tô Thanh Thần cũng nghĩ nhiều, co rúm ở đó dám động đậy, hai mắt cảnh giác hai con sói.
Trong lòng đang tính toán xem chút đồ ăn đó đủ cho hai con sói lấp đầy kẽ răng , ăn xong sẽ …
Cung Thù Hằng hiếm khi kiên nhẫn lật giở miếng thịt trong tay một cách tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-97-them-den-chay-nuoc-mieng.html.]
Thịt yêu thú khác với con mồi bình thường, đương nhiên cũng thể nướng theo cách thông thường.
Thịt Tốn Vũ sống ba năm năm năm già đến mức nướng chín, nhai nổi, huống chi là yêu thú sống mấy trăm mấy ngàn năm.
Cung Thù Hằng giải phóng từng luồng linh lực nhỏ, trực tiếp bao bọc cả miếng thịt đến mức gần như xay nát, đó hấp thụ chút linh khí bên trong thịt của riêng.
Chỉ là từ bên ngoài mắt thường khó phân biệt, thịt vẫn là thịt, chỉ là cùng với việc lửa nướng, mùi thơm dần xuất hiện và ngày càng nồng đậm.
Mèo con Kute
Tô Thanh Thần đột nhiên cảm thấy đói cồn cào, một cảm giác thể chờ đợi.
Hai con sói dừng việc gặm xương chân, đôi mắt c.h.ế.t chóc chằm chằm hai miếng thịt lửa, phát ánh sáng u ám đáng sợ.
Cung Thù Hằng sẽ chiều chuộng chúng, ánh mắt nàng vẫn luôn đặt miếng thịt nướng trong tay, ngay cả một tia dư quang cũng hề dành cho hai con sói.
Giọng nhẹ nhàng, mang chút sức ép nào nhưng tràn đầy khí thế đe dọa: “Sói tri túc, cái ăn là , đừng voi đòi tiên.” Bằng , nàng ngại ăn thịt sói.
Chút thịt yêu thú còn , đối với bọn họ mà vẫn đủ.
Dù thì tiếp theo bộ lâu đường, lương khô chắc chắn .
Săn b.ắ.n đốt lửa lãng phí thời gian đường.
Nếu lời thì g.i.ế.c , thịt để bọn họ ăn, da thể mang xuống núi bán.
Dù thì đường nào cũng là .
Sói vương “gào” một tiếng, cam tâm nhưng bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, cọ cọ bạn đời bên cạnh như đang trò chuyện, đó cả hai cùng cúi đầu tiếp tục gặm xương còn .
Cung Thù Hằng đưa miếng thịt nướng chín cho Tô Thanh Thần: “Cho .”
“Chúng mỗi một nửa.”
“Không cần, ăn , ăn no thì thôi.
Đệ mất nhiều máu, bổ sung. Ăn xong thì tiếp tục điều tức luyện khí, như vết thương của mới mau lành hơn.” Kẻo linh khí còn sót tổn hại.
Tô Thanh Thần khách khí với nàng, nhận lấy và ăn ngấu nghiến.
Tươi đến mức hận thể nuốt chửng cả miếng, thấy ăn vội vàng như nuốt chửng quả táo thì quá thô thiển, xứng với miếng thịt tươi ngon đến .
Tô Thanh Thần là đầu tiên ăn món ngon đến thế .
Dù muối, dù đó còn dính m.á.u nướng trực tiếp, thậm chí chút cháy, nhưng tất cả đều ảnh hưởng đến hương vị miếng thịt trong miệng .
Hai miếng thịt lớn bụng khiến no căng.
Thậm chí còn ợ một cách mấy nhã nhặn, giữa môi răng vẫn còn vương vấn mùi hương .
Không vì ăn no , dù trong rừng núi thỉnh thoảng gió lạnh thổi tới, Tô Thanh Thần cũng cảm thấy lạnh.
Một luồng khí ấm áp lặng lẽ lan tỏa từ trong bụng, tay chân đều ấm áp.
Hắn chút ngủ, nhưng cơn đau ở vai khiến thể ngủ .
Nghĩ đến lời Cung Thù Hằng về điều tức, dứt khoát khoanh chân, cảnh giác hai con sói đang lì ở đó, một mực chịu rời .
“Lục Nhi, sẽ chứ?”
“Không , đợi nướng xong thịt, ở bên cạnh kiếm mấy cành cây độ dẻo dai , đơn giản một cái giỏ. Sáng sớm mai chúng sẽ khởi hành, đường nếu gặp thứ gì thể ăn thì vẫn thu thập .”
Còn cả thịt nướng xong, lông chim nàng nhổ, và xương chân cường tráng cũng mang .
Tô Thanh Thần lúc mới yên tâm.
Nhẹ nhàng thở hai luồng trọc khí, từ từ nhắm mắt .
Ở tuổi của , tuy sống vất vả, nhưng cũng ngây thơ hồn nhiên, trong đầu nhiều chuyện.
Theo phương pháp đó mà hít thở nhịp điệu, theo bản năng dẫn luồng khí hít thở vận chuyển khắp châu theo quỹ đạo vốn , đầu óc nhanh chóng trở nên trống rỗng, nhập định.
Hai con sói thỉnh thoảng ngẩng mắt hai cái, đó thu hồi ánh mắt, nhịn chằm chằm miếng thịt đang nướng đống lửa, nước dãi ướt lông quanh miệng.