Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 6: Chuyến đi Thần Sơn ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:31:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Tiêu tuy là một con rồng, nhưng thần hồn cấm cố, vẫn luôn lẫn lộn trong đám nhân tộc yếu ớt, từng thấy những thứ , nhất thời mở mang tầm mắt, vô cùng chấn động.
Thế là, y say túy lúy.
Yến tiệc tan lúc nào, chỉ mơ hồ thấy một giọng quen thuộc gọi y: “Phong Tiêu, ôm Linh Đài, giữ Thần Hồn…”
Khi tỉnh dậy, trong điện trống một bóng , chỉ một y ngủ bậc thang lát bằng Hạo Nguyệt Chi Thạch.
Nếu vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, y sẽ nghĩ đó là một giấc mơ.
Khoảnh khắc y bò dậy, y cảm thấy thể nhẹ nhàng đến thể tin , nhất thời hứng khởi, y nhảy mạnh một cái liền bay bổng ngoài.
Loạng choạng đến ngoài điện, thấy Bạch Nghệ vẫn đang bận rộn ở đó, Phong Tiêu mới tìm thấy chút cảm giác chân thực.
Y sải bước tiến lên chào hỏi một tiếng, Bạch Nghệ thấy biến thành hình , vẫy tay với y, đó đổ một đống côn trùng tay y.
Phong Tiêu: …
“Những thứ đều di chuyển từ nơi khác đến chôn ? Đều sống cả !”
Bạch Nghệ gật đầu lia lịa: “Có nhiều loại chúng tìm khắp nơi xung quanh, đều chỉ một cây, thế là liền mang về chôn xuống.
Ở đây linh khí nồng đậm, thứ đều sẽ lớn lên .
Vạt hoa hạnh của Phong Dung chính là từ trong núi bẻ vài cành tùy tiện chôn xuống mà mọc một vạt lớn như .”
Mèo con Kute
Điều cho chúng một sự khơi gợi, đồng thời cũng cho chúng sự tự tin tuyệt đối.
Đáng tiếc so với những loài hoa dại thông thường như hoa hạnh, linh thực sinh trưởng thật sự khó khăn.
Mấy chục năm mà thể phát triển là kỳ tích.
Bạch Nghệ thừa kiên nhẫn, nó kiên tin ở mảnh đất Lưỡng Nghi Cung , những linh thực mà chúng chôn xuống đều sẽ sống sót, lớn lên, hoa, kết trái.
Phong Tiêu dường như đặc biệt hứng thú với Bạch Nghệ, từ chỗ Lương Cừ trở về Lưỡng Nghi Cung, y lâu bên cạnh mảnh đất trồng đủ loại linh thực ở bên ngoài.
Bạch Nghệ để ý đến y, chuyên tâm chăm sóc những linh thực mà chúng trồng.
Toàn bộ Tứ Tượng Sơn, nơi gần Lưỡng Nghi Cung linh khí nồng đậm nhất, lúc ngày đêm giao thoa càng đậm đặc hơn, nồng đậm đến mức ngưng kết thành mây mù trắng xóa, mấy trượng ngoài cũng khó mà rõ.
Vì chúng nó mới xúi giục Phong Dung tìm Cung Thù Hằng, sự cho phép của nàng, ở đây tạo một mảnh đất như .
Đem tất cả những thứ mà chúng theo bản năng cảm thấy quý giá mang về đây.
Lại dùng đất ba màu từ rừng hoa hạnh của Phong Dung.
Chính là hy vọng xuân trồng một cọng cỏ, thu hoạch vạn cọng cỏ.
Điều đương nhiên là thể.
Linh thực càng quý giá thì năm tháng sinh trưởng càng dài, những thứ năm nào cũng bắt đầu từ trăm năm.
chúng nó cũng đợi , mấy trăm năm vẫn thể sống nổi chứ?
Chủ yếu là đảm bảo tất cả đều sống sót mới .
Phong Tiêu bên cạnh , như điều suy nghĩ.
Hoặc là, bọn họ cũng thể giống như những sơn tinh , đem những thứ thể ăn chôn xuống đất, chờ đợi chúng đ.â.m rễ nảy mầm, mọc nhiều hơn nữa.
Cũng thể như Phong Dung, thu thập thêm những thứ thích, tích cóp , tích tiểu thành đại.
Chờ đến khi trời trở lạnh thì thể hạn chế ngoài, như thể sẽ khó chịu, cũng sẽ dễ dàng c.h.ế.t như thế.
Ngoài những việc Bạch Nghi , Phong Hoảng còn đặc biệt quan tâm đến Man Man dệt gấm.
Man Man tặng một món linh khí, tên là Thoi, và dạy cách sử dụng.
Đáng tiếc, những thứ Man Man dùng để dệt gấm đều là những vật liệu thể chân núi.
Thứ gì thể dệt thành gấm vóc, thể thành y phục để mặc giữ ấm, Phong Hoảng còn tự từ từ tìm tòi .
Việc thần linh từ đến nay chỉ thể là nguồn cảm hứng, bản họ vốn khác biệt với nhân tộc bình thường, đương nhiên thể rập khuôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-6-chuyen-di-than-son.html.]
Phong Hoảng chỉ ở núi ba ngày, nhưng tất cả sơn tinh khắp ngọn núi đều , một nhân tộc đến Tứ Tượng Sơn.
Thỉnh thoảng sơn tinh ngang qua gần đó, thực chất là đang lén lút .
Dù , tất cả đều sống cùng một ngọn núi, bao nhiêu năm nay vẫn hề đổi, nay đột nhiên xuất hiện một sinh linh mới mẻ, khác biệt với chúng, quả thực hiếm thấy.
Chỉ ở Tứ Tượng Sơn ba ngày, đến ngày thứ tư, Phong Hoảng cáo từ Cung Thù Hằng.
Cung Thù Hằng để vất vả bộ trở về như lúc đến, mà sai Thừa Hoàng đưa một đoạn.
Thế là Thừa Hoàng, ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn đồng hành, cõng Phong Hoảng phóng nhanh xuống núi.
Thừa Hoàng lúc vui vẻ, nó thể đường đường chính chính xuống núi chơi .
Thời tiết ấm hơn nhiều so với lúc tế tự, những cây sơn hạnh xung quanh lặng lẽ nở hoa, trắng xen lẫn chút đỏ tươi, vô cùng mắt.
Phong Hoảng chuyến mất nhiều thời gian.
Tự Âm mặt trời cao, mỗi nó xuất hiện, nàng cầm một hòn đá vạch một đường lên khúc gỗ ngoài nhà.
Trên khúc gỗ nhiều vết vạch, điều cho thấy Phong Hoảng lâu .
Khi Phong Hoảng , giao phó việc trong bộ lạc cho nàng, trưởng lão Khương Viên và Hạ Hộ sẽ hỗ trợ nàng.
Vì gấp, bộ lạc vẫn duy trì như cũ, những đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh luân phiên săn, xa.
Những phụ nữ tiếp tục hái lượm cây cỏ ăn ở gần đó, dù lúc sơn quả, đây là thời điểm khó khăn nhất trong năm.
Hoặc xử lý da lông của thú săn, tranh thủ lúc trời nắng để phơi khô, tránh bốc mùi, giữ để giữ ấm khi trời lạnh.
Người già cùng trẻ nhỏ ở bộ lạc tiếp tục từ từ dọn dẹp đá trong dòng sông ở thung lũng, nhặt đá chất thành đống gọn gàng một bên, thể ngăn nước sông tràn đê khi nước dâng cao.
Cũng thể mang một ít về, chất đống xung quanh nhà.
Đợi đàn ông săn về, tranh thủ thời gian đào một ít đất sét vàng, trộn với nước cho dính với , như thể ngăn chặn thú hoang bất ngờ tấn công.
Từ khi Phong Hoảng sẽ , Tự Âm luôn bất an, một ngày nào nàng cảm thấy thoải mái.
Nàng luôn thấy bồn chồn lo lắng.
Một vốn dĩ hiền hòa đột nhiên trở nên nóng nảy, khiến Khương Viên và Hạ Hộ cùng những khác đều thể thích nghi.
Họ còn tìm Khương Ngu, cận với nàng, để hỏi xem thể nàng gì .
Tự Âm chỉ là đang lo lắng cho Phong Hoảng.
Dù , từ khi họ định cư ở đây, họ từng xa.
Phong Hoảng cảm thấy quả thật lâu, sự đổi của Tự Âm thật sự lớn.
Khuôn mặt nàng gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhưng hình dường như mập lên ít so với .
Chàng chằm chằm bụng Tự Âm hồi lâu, Tự Âm chút ngượng ngùng: "Trưởng lão , lẽ thai."
Phong Hoảng , trong mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ, sắp hậu duệ !
"Ta đến Thần sơn, thời gian trì hoãn lâu."
"Thần sơn thật sự thần linh tồn tại ?"
Phong Hoảng trịnh trọng gật đầu, giới thiệu Thừa Hoàng cho nàng: "Đây là thần thú núi, đặc biệt đưa trở về."
Tự Âm Thừa Hoàng ở xa, đó là một loài vật nàng từng thấy.
Không chỉ nàng, trong bộ lạc cũng ai từng thấy.
Hơi giống những loài thú mà họ từng săn g.i.ế.c đây, nhưng giống.
Ai nấy đều từ xa, dám tiến gần.
Phong Hoảng và Tự Âm nán lâu, liền sai thông báo cho Khương Viên và Hạ Hộ, chuyện cần tuyên bố.
"Chúng cần chọn một nơi thích hợp, xới đất lên, nhổ những loại sơn quả ăn mà chúng từng tìm thấy đây, vùi đất. Cứ thế lâu dần, chúng sẽ ngày càng nhiều thức ăn, còn ngày ngày núi mạo hiểm dã thú tấn công để săn b.ắ.n nữa."