Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 55: Thần Hồn Vi Tế ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Phù kêu lên một tiếng, lao tới, nhưng dư chấn từ việc Bách Minh tự bạo va mà lùi mấy bước.
Nó thực sự chút thể hiểu nổi Bách Minh rốt cuộc là vì điều gì?
Khoảnh khắc tiếp theo nó liền chút hiểu .
Sau khi nhục tự bạo, thần hồn theo đó bay , trực tiếp chui mi tâm của Phong Hoảng.
Khoảnh khắc đó, lời chúc phúc đến từ Bách Minh, một trong Cửu Sồ, bao phủ bộ Phong Hoảng.
Khí Huyền Hoàng yếu ớt của Phong Hoảng thần quang rực rỡ thế, hư ảnh thần long phát một tiếng gầm dài rung trời chuyển đất.
Sau đó trực tiếp hòa một thể với cơ thể Phong Hoảng lúc , hóa thành một con cự long màu vàng kim khổng lồ.
Thân rồng vẫn ánh sáng rực rỡ bao bọc, cuồn cuộn bay lượn trong mây mù dày đặc.
Sau đó đ.â.m sầm con Bạch Long loang lổ vết m.á.u .
Phong Tị nhận Phong Hoảng phá vỡ phong ấn.
Ham trong lòng nó dù mãnh liệt đến cũng thể mạnh bằng ham cầu sinh.
Sau một cú lật tránh đòn tấn công mạnh mẽ của Phong Hoảng, nó lập tức hóa thành một tàn ảnh biến mất khỏi chân trời trong chốc lát.
Chạy trốn thật là nhanh.
Chỉ còn Phong Hoảng lẽ vẫn còn thích ứng lắm với tình trạng hiện tại của , y gầm thét hư , gầm vang trời đất, tiếng rồng ngâm liên tiếp ngừng.
Cũng giống như dùng cách để tế điện Tư Âm và Bách Minh c.h.ế.t vì y.
"Rồng?"
Toàn bộ Yêu Vực đều sôi trào, đời còn Long tộc chân chính tồn tại.
Không sợ hãi, mà là phấn khích.
Một con rồng dù mạnh đến cũng đủ để khiến chúng sợ hãi.
Đương nhiên, tuy chỉ một con, nhưng tất cả cũng vẫn thể chia sẻ .
Yêu Vực, e rằng sắp nghênh đón một cơ duyên nữa .
Rất lâu khi đáp xuống đất, y một nữa hóa thành hình , đưa tay ôm mặt xổm xuống, suy sụp bên cạnh Thừa Hoàng đầy thương tích.
Sức mạnh mênh m.ô.n.g như biển cả trong cơ thể hề mang cho y một chút niềm vui nào.
Nếu Bách Minh dùng thần hồn tế phẩm, hiến tế bản cho y, y căn bản thể nào phá vỡ phong ấn.
Càng thể nào năng lực che giấu thiên cơ khi giải phong.
Nếu Bách Minh, hôm nay hoặc là y c.h.ế.t, hoặc là sẽ giống như t.h.ả.m họa nhiều năm về một nữa t.h.ả.m sát sinh linh.
Lam Phù hề rời ngay lập tức, từ xa y.
Lại còn Long tộc chân chính tồn tại, điều mà nó kinh hãi cho ?
Mèo con Kute
Sức mạnh của Long tộc đến cả Thương Thiên cũng kiêng kỵ.
Trong tình cảnh như , mà còn thể che giấu thiên cơ, mở một con đường khác biệt.
Phong Hoảng dần dần hồn, mặt Lam Phù.
Vừa mở miệng khiến Lam Phù sững sờ: “Ngươi theo về Vân Khuyết Sơn ?” Là trưởng của Bách Minh, Phong Hoảng cảm thấy thể thử xem .
Sự kinh ngạc trong mắt Lam Phù lóe lên tắt: “Ta là yêu.”
Phong Hoảng ừ một tiếng: “Thần với thần còn khác, với còn khác, yêu với yêu cũng nên khác biệt.”
Dù , nó và Bách Minh cùng một nguồn gốc.
“Chỉ cần ngươi ăn thịt là .”
Lam Phù , nó xưa nay từng thích những thứ đẫm máu.
Ngay cả khi thành yêu tộc, nó vẫn luôn cố gắng kìm nén khao khát m.á.u tươi, ngừng thu thập thiên tài địa bảo.
Hơn nữa, tu vi đạt đến cảnh giới như nó, việc ăn ăn còn quá quan trọng.
Không còn nhiều thức ăn nào thể khiến nó động khẩu nữa.
Vì , nó suy nghĩ một chút biến thành một chú chim nhỏ màu xanh lam bay tới, đậu vai Phong Hoảng.
Không yêu nào mà đến Vân Khuyết Sơn để xem thế giới nhân tộc cả. Có một cơ hội quang minh chính đại như , nếu nó bỏ lỡ thì trời sẽ đ.á.n.h sét.
Phong Hoảng vuốt ve đầu Thừa Hoàng, trong khoảnh khắc đó, Thừa Hoàng như hồi sinh từ tro tàn, cơn đau biến mất, cơ thể tràn đầy sức mạnh.
Nó bò dậy, theo Phong Hoảng về phía bờ Đại Trạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-55-than-hon-vi-te.html.]
Nơi Phong Hoảng dừng chính là nơi Tự Âm mất.
Đời , năng lực bằng thần, cũng chẳng bằng yêu, tuổi thọ cũng chỉ ngắn ngủi vài chục trăm năm.
Dù lúc sinh thời thế nào, một khi c.h.ế.t , sớm muộn cũng sẽ còn bất kỳ dấu vết nào thuộc về họ.
Tự Âm chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.
trong lòng Phong Hoảng vẫn đau buồn. Dù , bọn họ cùng trải qua sinh tử, bao phong ba bão táp suốt bao nhiêu năm.
Hắn ở đó nửa ngày, đến căn nhà gỗ nhỏ núi.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng ngày .
Tận mắt chứng kiến trong hư ảnh , Phong Tự g.i.ế.c Phong Sinh.
“Phong Bá!” Hắn khẽ gọi một tiếng.
Bên tai làn gió nhẹ lướt qua, giống hệt như một lời hồi đáp từ cõi u minh.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý niệm.
Địa phận nhân tộc nên mở rộng đến nơi , gần chỗ nước, chính là nơi thể sinh tồn.
Đây là nơi Tự Âm và Phong Sinh xuất hiện cuối, vốn dĩ nên thuộc về nhân tộc, đây là cái giá yêu tộc trả.
Phong Hoảng mang về Phong Sinh và Phong Tự, một chuyến , ngay cả Tự Âm cũng mất.
Bạch Nhạ thấy một cưỡi Thừa Hoàng trở về, cũng thấy chú chim nhỏ màu xanh lam đậu vai .
thấy Bách Minh .
Thực , khi Bách Minh rời , nó linh cảm .
Rời khỏi Vân Khuyết Sơn, con đường mà chúng lựa chọn đến điểm cuối.
Cho dù là Kiêm Kiêm Man Man, hoặc là Phong Sinh, chẳng đều như ?
Thế nhưng trong lòng nó vẫn còn chút may mắn.
Tia may mắn mong manh tan vỡ khi thấy Phong Hoảng một về.
Phong Hoảng gì, chỉ để Thừa Hoàng nghỉ, đến bên cạnh tế đàn.
Hắn cung kính quỳ xuống, khấu đầu thần tượng: “Ta trở về.”
Đây là đầu tiên như .
Phong Hoảng trở về, vẹn mang theo tất cả hy vọng của Long tộc và khát khao của nhân tộc.
Thần tượng sáng lên một thoáng, nhưng chú ý.
Cung Thù Hằng ở trong pho tượng, chìm đắm trong thế giới của riêng .
Nhìn thấy thần hồn của Bách Minh vẫn hòa hợp trong cơ thể .
“Ngươi hối hận ?”
Nàng hỏi Bách Minh.
Bách Minh đáp: “Không hối, cả đời sợ nhất là sống mơ mơ màng màng, vô danh tiểu . Một khi lựa chọn nhân tộc, lựa chọn phò tá , thì tự nhiên dốc hết sức lực, cống hiến tất cả những gì .
Có thể dùng thần hồn của , đổi lấy sự cường đại của Phong Hoảng, đổi lấy sự phát triển hưng thịnh, vạn năm bất diệt của nhân tộc, tất cả đều đáng giá.”
Cung Thù Hằng nó từ từ chìm cơ thể Phong Hoảng. Một lúc lâu , nàng khẽ thở dài, ảnh từ từ tiêu tán.
Sau khi bái lạy thần tượng, Phong Hoảng cũng lập tức rời , mà xuống bên cạnh.
Hắn Kiêm Kiêm và Man Man gãy cánh, Phong Sinh mất một khối ở ngực, Bách Minh vẫn sống động như thật.
“Ngươi vẫn còn ở đây, đúng ?”
Đã , chỉ cần pho tượng còn nguyên vẹn thì tất cả đều bình an.
“Ta sẽ để các ngươi hy sinh vô ích, sẽ khiến tất cả đều nhớ đến các ngươi, khiến đời đời kiếp kiếp ghi nhớ, kính trọng các ngươi.”
Lam Phù tâm trạng ở đây hoài niệm, nó vỗ cánh, cố gắng hết sức kiểm soát yêu khí của , lượn vòng quanh thung lũng vài lượt, cuối cùng cũng đại khái rõ nơi .
Cũng chẳng gì đặc biệt, linh khí cũng quá nồng đậm, nhưng đối với những ở đây thì đủ .
Những ở đây, bất kể nam nữ già trẻ, ai nấy đều vẻ ngoài giống thần minh.
Chỉ là trong cơ thể thần hồn cường đại nhiều, đa đều yếu ớt.
Đặc biệt là những ấu trùng mới sinh , thể so sánh với những ấu trùng yêu tộc đời.
Cũng rốt cuộc chúng sống sót bằng cách nào.