Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 51: Tổng Cảm Giác Có Người Từng Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một trận đại vũ cũng thể rửa sạch hết mây đen trời, chúng vẫn kết tụ thành từng cụm.
Bình minh ló rạng, ánh sáng từ kẽ mây gắng sức chen , dù nhất thời thể xua tan mây mù nhưng vẫn khiến cả thế gian bừng sáng.
Một đêm cuồng phong bạo vũ ngớt, nước trong Đại Trạch dâng lên ít.
Phong Tá dựa theo quẻ tượng mà tìm đến.
Đại Trạch rộng lớn, rộng hàng trăm dặm, tìm một thật khó khăn bao.
Hai phu thê tìm thấy căn nhà gỗ bên bờ Đại Trạch, đáng tiếc một trận mưa lớn cuốn trôi sạch sẽ thở vốn thuộc về Phong Tị.
Phong Tá tạm thời an trí Tự Âm ở đây, để Thừa Hoàng bầu bạn cùng nàng.
Phong Tá đốn cây, buộc thành một cái bè gỗ đơn giản thả xuống nước.
Quẻ tượng thể sai, nhưng trực giác của y xưa nay từng sai.
Y định giữa Đại Trạch mà tìm kiếm.
Nghe vẻ khó tin, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.
Phong Tị đọa yêu, tình hình bất minh, chuyện đều thể xảy .
Kết giới dựng lên gần nhà gỗ đủ sức chống yêu tộc cấp Yêu Thần tiếp cận.
Lại Thừa Hoàng canh giữ, Tự Âm ở đây chờ đợi, Phong Tá gì bận lòng.
Tự Âm chút yên tâm về Phong Tá.
Đại Trạch đối với họ quá đỗi xa lạ.
Hơn nữa, vì những ký ức chôn sâu trong tâm trí, nàng bản năng một nỗi sợ hãi thể kiềm chế đối với nước.
“Huynh hãy cẩn thận một chút.”
Phong Tá đáp lời: “Chậm nhất khi mặt trời lặn sẽ về, nàng tuyệt đối đừng xa một .”
Tự Âm gật đầu, nàng đứa trẻ lời.
Giờ đang ở Yêu Vực, bước bước nguy hiểm, nàng giúp Phong Tá, thì cũng thể trở thành gánh nặng cho y.
Đứng vách đá nhà gỗ, nàng từ xa Phong Tá thả bè gỗ xuống nước, đó đạp lên bè trôi nhanh chóng.
Cho đến khi còn thấy bóng dáng Phong Tá, nàng vẫn yên tại đó.
Mặt trời qua chính ngọ lâu, mây đen đỉnh đầu một nữa tụ .
Ánh mặt trời rốt cuộc vẫn chịu thua.
Tự Âm gom một ít củi khô gần nhà gỗ.
Nàng những cành cây tán loạn xung quanh, vết cắt mới nhưng cũng tuyệt đối cũ, dường như mới chặt vài ngày.
Cách nhà gỗ xa, nếu kỹ vẫn còn dấu vết, dường như từng lửa trại cháy, dù bão tố cuốn trôi tro tàn, nhưng vẫn những cành cây cháy dở còn cháy hết rải rác.
Căn nhà gỗ mới dựng lên, kỹ thuật đặc biệt, giống những ngôi nhà trong bộ lạc của họ.
Tóm , trông tinh xảo.
Bên trong những vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ, nhưng từng sử dụng.
Tự Âm nhóm lửa, Thừa Hoàng liền bên đống lửa giả vờ ngủ.
“Luôn cảm thấy, nơi đây từng đến.” Khi lời , trong lòng Tự Âm chợt nảy một ý nghĩ khả thi.
Nàng các Thiếu Tư , tập tục của yêu tộc khác biệt với nhân tộc của họ.
Yêu tộc hiếu sát, ăn thức ăn chín, sống nhờ linh khí, tinh phách, m.á.u tươi và thiên tài địa bảo.
Những cái chum, gáo nước mới tinh bày trong nhà, dấu vết lửa trại bên ngoài, khắp nơi đều cho thấy thể nào là do yêu tộc chuẩn .
Trong Yêu Vực chỉ yêu thôi mà!
Duy nhất nàng chính là Tị nhi và Phong Bá của nàng.
Tâm niệm động, thể nào kìm nén .
Nàng dậy quanh, cố gắng tìm bất kỳ manh mối nào về Phong Tị.
Đáng tiếc, chẳng thu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-51-tong-cam-giac-co-nguoi-tung-den.html.]
Phong Tị và Phong Sinh khi xong căn nhà gỗ , đều từng ở, dấu vết gì chứ?
Mây đen tụ đỉnh đầu, trời chợt tối sầm, gió nổi lên dữ dội, cuốn mặt Đại Trạch dậy sóng cuồn cuộn, ầm ầm vỗ bờ.
Tự Âm bước tới vài bước, vách đá mặt nước phía xa, vẫn thấy bóng dáng Phong Tá.
Nàng một lúc lâu, chẳng thấy gì, đành tạm thu hồi ánh mắt.
Định trở về, bất chợt liếc , cả nàng chấn động.
Dù cách mặt nước vẫn còn một đoạn, nhưng nàng chỉ lờ mờ thấy một vật trông giống như một sóng biển cuốn tới.
“Tị nhi!” Nàng hô lên một tiếng, khẳng định đó chính là Phong Tị, giờ khắc nàng nhớ lời dặn dò của Phong Tá khi , chống gậy lảo đảo về phía bờ nước với tốc độ nhanh nhất thể.
Sóng biển từng đợt từng đợt, như cố ý đưa kẻ hình rách nát, gần như biến dạng , trông như c.h.ế.t hẳn lên bờ .
Tự Âm giờ phút căn bản hề nghĩ ngợi mà trượt xuống từ vách đá đầy đá lởm chởm, thậm chí bỏ cả gậy.
Nàng từ khi sinh cơ mất , lâu từng nhanh nhẹn đến .
“Tị nhi!”
Thân thể Phong Tị cuốn bờ, cành cây gãy và lau sậy nửa chìm nửa nổi nước giữ .
Y phục y màu đỏ rực như Phong Sinh từng thấy, mà biến thành chiếc áo đen mặc khi rời nhà.
Lúc cả y ngâm nước đến sưng phù, từ đầu đến chân là những vết thương chằng chịt, ngâm đến trắng bệch, còn m.á.u chảy nữa.
Gương mặt biến dạng , dù đổi khác đến cũng chắc nhận .
Mèo con Kute
“Tị nhi, Tị nhi!” Tự Âm khó khăn kéo y lên bờ, chật vật đặt y lên lưng .
Phong Tị hề chút ý thức nào, Tự Âm còn hai bước, y trượt xuống khỏi lưng nàng.
Tự Âm đưa tay lau nước mắt mặt, cởi dây lưng, một nữa đỡ y lên lưng , dùng dây lưng buộc ngang lưng y và với , khó khăn bò lên phía .
Việc mà đây nàng thể dễ dàng , giờ đây cần nàng dồn bộ sức lực.
nàng cam tâm tình nguyện, vui mừng.
Nàng tìm thấy y.
khi bò lên đến nơi, Phong Tị trông như c.h.ế.t, những vết thương chằng chịt y, nước mắt nàng một nữa tuôn rơi như vỡ đê.
“Tị nhi, đều là A mẫu , là A mẫu , sớm ngoài tìm con, thể luôn ở bên con.”
Tóm , đều là của nàng.
Không nàng, lẽ chuyện hôm nay xảy .
Nàng dò xét thở của Phong Tị.
Cứ ôm lấy y tựa bên đống lửa, hy vọng lửa thể hong khô y phục ướt đẫm của y, hy vọng thể sưởi ấm thể lạnh giá của y.
Sấm sét đỉnh đầu một nữa nổ vang, bão tố ập đến.
Nàng đành dậy đưa Phong Tị trong nhà.
Ngay cả Thừa Hoàng cũng trốn trong nhà, tránh thời tiết ẩm ướt .
Phong Tá đội mưa trở về, chẳng thu gì.
Nào ngờ nơi tạm dừng chân một bất ngờ lớn đến đang chờ y.
niềm vui chỉ là thoáng qua, y thậm chí còn kịp biểu lộ sự hân hoan mặt nhớ lời Bách Minh , Phong Tị đọa yêu.
Y so với Tự Âm nhiều hơn và lý trí hơn nhiều.
Cũng hiểu rõ yêu tộc hơn Tự Âm.
“Để xem cho y, y sẽ c.h.ế.t .”
Rốt cuộc vẫn đến con đường , điềm báo cát hung như , ứng nghiệm thể dễ dàng c.h.ế.t .
Y từng thần thú đọa yêu, nhưng đọa yêu thì đây là đầu tiên.
Y hy vọng Thượng Thương thể rủ lòng thương một nữa, để Phong Tị còn sót chút nhân tính.
Nếu thật sự biến thành yêu tàn nhẫn khát máu, chi bằng cứ thế c.h.ế.t .
Y chậm rãi tiến lên xuống bên cạnh Phong Tị, đưa tay nắm lấy cổ tay đầy vết thương của y, phớt lờ từng luồng sấm chớp bên ngoài căn nhà, Long Tức thuần chính mạnh mẽ lập tức tuôn thẳng thức hải của Phong Tị.