Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 51: --- Cơn Mưa Gió Muộn Màng
Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi trời sắp sáng, cuối cùng cũng chút động tĩnh.
Vẫn là tiếng xào xạc, nhưng khác với tiếng gió thổi lá rụng.
Cung Thù Hằng mở mắt, trời mưa !
Nàng bầu trời đen kịt, trong mắt thần sắc đạm mạc, hề vui mừng vì đây là trận mưa đầu tiên đợt hạn hán dài ngày.
Tối qua tất cả đều ngủ ngon, ngon từng thấy, đến mơ cũng mơ một giấc nào.
Ngủ một giấc đến khi bên ngoài trời sáng trưng, Tô Thanh Lương chợt giật tỉnh dậy.
Y bao giờ ngủ say như .
Không kịp dò xét nguyên nhân là gì, y vội vàng gọi Tô Thanh Chu và Tô Thanh Thần: “Dậy , sáng sớm !”
Tô Thanh Chu dụi dụi mắt ồ một tiếng, hé mắt một khe, ánh sáng lờ mờ trong nhà, lập tức bật dậy.
Bọn họ nay đều dậy từ khi trời còn mờ sáng, ngủ một giấc đến giờ ? Khác gì ngủ c.h.ế.t ?
Tô Thanh Thần bò dậy là chạy ngoài ngay, vì mắc tiểu, cần giải quyết nỗi buồn.
Vừa mở cửa ngoài hò reo: “Mưa ! Đại ca! Mưa !”
Tiếng hô đó cuối cùng cũng khiến tỉnh giấc.
Mưa nhỏ, mang theo một luồng khí lạnh khiến run rẩy, gió cuốn trong nhà.
Cũng mưa rơi bao lâu , mặt đất ẩm ướt.
Đám cỏ dại héo rũ bên hàng rào chỉ trong chốc lát ngóc đầu lên, bỗng chốc tràn đầy sức sống.
Đây chính là sức mạnh của trời đất, sự nuôi dưỡng của mưa nước, là thứ con thể thế .
Tô Thanh Thần đội mưa giải quyết nhu cầu, đó cứ quanh quẩn trong mưa, chịu mái hiên, chốc lát ướt sũng cả đầu tóc.
Tô Thanh Ngọc kêu lên một tiếng: “Tô lão tứ, ngươi ngứa da đáng đ.á.n.h ? Không bệnh thì khó chịu đúng ? Đồ tiện nhân!”
Bọn họ từ nhỏ quen chịu khổ, từng trải qua lạnh giá nắng nóng, da dày thịt thô, là loại thể yếu ớt quý giá.
Hiếm khi bệnh.
Thế nhưng thời gian trong rừng núi mưa lớn ngừng, Tô Thanh Uyên nhiễm phong hàn, sốt cao dứt, suýt nữa c.h.ế.t.
Mỗi đều nhớ như in, đó thực sự dọa bọn họ sợ c.h.ế.t khiếp.
Dù từ nhỏ dãi dầu sương gió, lăn lộn nơi hiểm nguy, chứng kiến vô vàn sinh tử, nhưng rốt cuộc họ cũng là của y. Y thể trơ mắt ngoài bỏ mạng, chứ nào thể nhẫn tâm nhà lìa đời!
Tô Thanh Thần mắng, hì hì chạy nhà, như một kẻ ngốc xổm bên cạnh Cung Thù Hằng hỏi nàng: “Lục Nhi, trời mưa mà cũng chịu nhà, bên ngoài lạnh ?”
“Không lạnh!”
Không trăng, nhưng sương đêm.
Đối với nàng mà , thế nào cũng hơn là ngủ ván giường trong nhà.
Tô Thanh Thần kinh ngạc vô cùng, còn đỗi hâm mộ.
“Giá như cũng như thì mấy.”
Rõ ràng đều như , tại cuối cùng một kẻ đặc biệt đến ?
Nếu y cũng da dày thịt béo, sức lực hơn như Lục Nhi, chẳng sợ trời sợ đất, y cũng chẳng cần sợ lão đại nữa.
“Trời mưa , chặt cây thì chặt nữa.”
Tô Thanh Lương ừ một tiếng, đợi các nhà, y nhanh tay nhanh chân nhóm lửa trong hố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-51-con-mua-gio-muon-mang.html.]
“Chốc nữa sẽ sang nhà Tăng lão bá, học máy dệt.” Công cụ của họ quá ít ỏi, nhất thời thể gom đủ, đành dùng những công cụ hạn chế hiện , đến thì .
Y phục luôn cần giặt, nhà y đông như , dù mỗi một bộ để thì cũng cần nhiều vải, tiền mà mua nhiều như thế.
Số sợi gai dầu tích trữ từ vẫn còn ít, mấy bó lớn đặt ở đó. Trời mưa thể ngoài việc khác, thì đành nghĩ cách biến những thứ hạn trong nhà thành thứ hữu dụng nhất.
Y là lão đại, những chuyện ăn mặc ở luôn lo lắng một bước.
Mèo con Kute
Tô Thanh Chu tìm Tráng Cảnh An. Trên đường về, họ chuyện, Tráng Cảnh An thể dạy y chữ.
lúc y chút do dự.
Bởi vì hiện tại, việc học chữ chỉ là điều y , mang bất kỳ lợi ích nào cho gia đình.
Y do dự một lát, mở miệng: “Ta cùng .”
Tô Thanh Lương từ chối, lão nhị đầu óc linh hoạt, cẩn thận, thêm cùng thì sức mạnh càng lớn, học cũng nhanh hơn, cũng nhanh hơn.
Tô Thanh Ngọc : “Vậy và Ngũ Nhi sẽ tiếp tục đế giày !” Dùng sợi lông lá cọ đế giày là một công việc tốn sức.
Cần chải sợi cọ cho thẳng, đó se thành từng sợi dây mảnh, cuốn từng chút một , như đế giày mới chắc chắn.
Trong nhà ai cũng cần giày, ngày thường thời gian , trời mưa việc khác, thì cái .
“Tam tỷ cùng một chuyến đến Ban Hoàng Lâm, giúp vác mấy cây ban hoàng về !”
“Bên ngoài đang mưa lớn đấy, ngoài là ướt sũng, về đến nhà là ướt như chuột lột. Tô Thanh Thần thật sự là đáng đ.á.n.h đấy!”
Đứa nhỏ tai họa , ngày nào cũng thế, cứ thích chạy ngoài chứ?
“Vậy cũng thể . Đệ gì đó. Hơn nữa, tuy là trời mưa, nhưng nhà chúng còn nuôi đồ vật, vẫn cắt cỏ chứ!
Đệ chặt ban hoàng, lá tỉa mang về cho lừa ăn, tiện thể gần đó xem cỏ gì thể cho Thiêu Miêu Tử ăn .”
“Vậy cứ nghĩ , đợi mưa tạnh hãy . Lừa và Thiêu Miêu Tử cần lo, lo cho bản là .”
Trên mảnh đất gần bờ hồ nước, họ trồng ít củ cải và rau dại, những cây hành di thực cũng lớn hơn nhiều. Vì vẫn luôn bón phân tưới nước, nên cây cối phát triển .
Trong vườn rau còn mọc nhiều rau kê tâm và phồn lũ.
Đáng tiếc là vì thời tiết và cũng vì mới trồng nên chúng mới nảy mầm, mọc um tùm.
Nuôi thêm một thời gian nữa là thể ăn .
Những cây già hơn thì dùng để cho lừa và Thiêu Miêu Tử ăn, còn những cây non thì dùng cho chính họ.
Nếu hôm nay mưa tạnh, lát nữa sẽ một nhổ một ít lá củ cải và lá rau dại, chọn một ít để nấu cháo buổi tối, phần còn thì cho mấy con vật trong chuồng ăn.
Tô Thanh Thần ngửa , ngã xuống đống củi thở dài.
Sớm thì chẳng , y cứ lén lút lấy về .
Giờ thì , ai cùng y, bản y cũng nữa.
Tô Thanh Lương đổ nước từ hôm qua nồi để đun, đó chạy hai chuyến mang hai chậu nước gốm đặt ở đó.
Cung Thù Hằng liếc một cái: “Giờ múc nước đó gì?”
“Ta cảm thấy trời mưa khá lớn, lẽ nửa ngày nước sẽ đục, nên múc một ít về .”
Cung Thù Hằng khẽ lắc đầu: “Vẫn nên đổ . Nửa đêm bắt đầu mưa, nước mưa trời đều rơi xuống đó . Lâu quá mưa, nước mưa lúc đầu đặc biệt bẩn, uống dễ đau bụng.”
Cả thế giới đều mang theo một luồng trọc khí, chỉ xem trận mưa thể gột rửa sạch luồng khí ô uế .
“Đợi nước trong rãnh sông dâng lên cuốn trôi hết, hẵng lấy nước cũng muộn.”
Tô Thanh Lương thở dài: “Sớm chúng nên dọn dẹp cái hồ nước dùng để uống từ , hai bên xây đá lên, phía dùng tấm đá đậy nắp , ít nhiều gì cũng sẽ hơn.”