Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 49: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:31:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng gặp Phong Tị một

 

“Phong Tị đọa yêu!”

 

Đây là câu cuối cùng Phong Sinh truyền cho Bách Minh, đó liền cắt đứt liên lạc.

 

Bách Minh nhắm mắt, dựa đó hồi lâu lên tiếng, trong lòng như một con d.a.o cùn đang xát.

 

Khó chịu là thứ yếu, chính là từng cảm giác , khiến nàng thể thích nghi.

 

Chúng cố gắng lâu, nhưng một vòng lớn, đường vẫn về lối cũ.

 

Còn Phong Sinh, bất kể là thú ở Tứ Tượng Sơn ở Vân Khuyết Sơn, lão bao giờ cho đối phương sắc mặt .

 

Thế nhưng, thời khắc quan trọng nhất, lão truyền tin cho nàng.

 

Ra khỏi thảo lư, nàng tìm Bạch Dạ vẫn còn đang việc ruộng, đó Bạch Dạ cùng Hạ Hối và những khác việc .

 

Cho đến khi những ruộng thấy nàng, đều dừng chào hỏi: “Bách Minh Thiếu Tư.”

 

Bách Minh gật đầu, khuôn mặt xinh vốn dĩ hề , giờ khắc vẫn lạnh nhạt, Bạch Dạ.

 

Nghĩ đến việc nàng ít khi đến đây, e rằng việc tìm Bạch Dạ, Hạ Hối và những khác ý mà lui .

 

Bạch Dạ vẫy tay với nàng: “Đến đây, chuyện gì thì xuống từ từ.”

 

Thế là Bách Minh tiến lên xuống chiếc gờ đá mà Bạch Dạ mới xong, Bạch Dạ cũng xuống cạnh nàng, thúc giục, lặng lẽ chờ nàng tiếp.

 

“Bạch Dạ, quẻ bói mà Sơn chủ năm xưa bói, sắp ứng nghiệm Phong Tị . Chúng nên gì đây?”

 

Con đường phía mịt mờ sương khói, mặc dù cuối cùng cũng kết quả, nhưng nó càng cho .

 

Bạch Di tay dính đầy bùn, đó về phía xa, trong mắt cũng mang vẻ mơ hồ.

 

thần sắc y nhanh chóng trở nên trong trẻo: “Còn nhớ lời Sơn chủ dặn khi chúng xuống núi ? Không đường đầu, chỉ tiến tới chút do dự. Quẻ tượng thế nào liên quan đến chúng , trách nhiệm của chúng hưng thịnh nhân tộc. Chỉ khi nhân tộc hưng thịnh, chúng mới con đường để .”

 

Đã cố gắng mà thể đổi, thì đừng cố gắng đổi nữa.

 

Ý trời khó chống.

 

Chúng chỉ thể sinh tồn trong khe hở, tìm cách cùng nhân tộc cùng tiến cùng lùi con đường sắp trải bằng m.á.u tươi , tìm cách sống sót.

 

Chuyện , thể giấu giếm Phong Tuất.

 

“Ta đưa y về.”

 

Bách Minh lo lắng : “Đừng quên lời thề của ngươi khi xưa.” Bất kỳ hành động nghịch thiên nào, liều lĩnh dốc hết vốn liếng, đều gánh chịu cái giá tương ứng.

 

Lời dứt, Tứ Âm đầu bạc phơ đẩy cửa bước , đôi mắt đục ngầu Phong Tuất, tay chống gậy run rẩy khẽ: “Đưa cùng !”

 

Dù sinh mệnh của nàng còn suy tàn cấp tốc, nhưng cũng gần đến hồi kết.

 

Thân thể khô héo còn thể chống đỡ bao lâu.

 

Bấy nhiêu năm nay, nàng hiếm khi yêu cầu Phong Tuất điều gì, đây là duy nhất: “Ta sớm gặp nó. Phong Tuất, bất kể nó là yêu, nó đều là con của ! Dù nó chỉ thể yêu, cũng gặp nó một , cho nó , yêu thực cũng giống như , chỉ cần tâm tồn thiện niệm, bất kể nó là yêu, đều là con của .”

 

Nàng vẫn luôn chờ Phong Tị trở về.

 

Thế nhưng, Phong Tị sa đọa thành yêu, nhân tộc dung yêu.

 

Bao nhiêu năm nay họ từng rời khỏi Vân Khuyết sơn, đối với yêu, ngoài việc thỉnh thoảng vài vị Thiếu Tư nhắc đến, thì đa phần là những yêu thú dường như lạc bước hoặc mới đắc cơ duyên mà họ bắt khi săn.

 

Chỉ là yêu thú thôi mà hung tàn đến thế, khiến nhiều thể chống đỡ, thậm chí bỏ mạng.

 

Vậy còn những yêu quái lợi hại hơn thì ?

 

Chưa từng gặp, chỉ dựa tưởng tượng cũng đủ khiến lòng họ dấy lên nỗi sợ hãi tột cùng.

 

Đối với yêu tộc, một chủng tộc cường đại mà họ từng thực sự tiếp xúc, họ bản năng đề phòng, bài xích, thậm chí căm ghét.

 

Cho nên nó mới trở về ư?

 

Nó vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ vì tò mò thế giới bên ngoài, chỉ ngoài một chuyến mà biến thành bộ dạng .

 

Có nhà thể về.

 

Rốt cuộc nó gặp chuyện gì ở bên ngoài?

 

Tứ Âm chỉ cần nghĩ đến, lòng đau đến thở nổi.

 

Nàng đợi nữa, nàng gặp Phong Tị, dù cho nó là yêu, dù cho nó mất nhân tính và thể sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t .

 

Một tiếng sấm kinh động vang vọng , tựa hồ đang chế giễu Phong Tuất, chế giễu sự vô ích của y, chế giễu sự bất lực của y dù kết cục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-49.html.]

Bách Minh và Bạch Di im lặng .

 

Mãi nửa khắc , Phong Tuất mới gật đầu: “Được, đưa nàng .” Dù cũng cần nguyên nhân, họ sai ở .

 

Huống hồ, y từng thề rằng, nếu một ngày, hai đứa trẻ thực sự lầm đường lạc lối, trở thành kẻ tội đồ đồ sát chúng sinh, y nhất định tự tay chấm dứt đoạn nhân quả , đây là nghiệt của chính y.

 

Bách Minh thở dài: “Vậy cũng sẽ cùng các ngươi !”

 

Phong Tuất từ chối: “Chuyến hẹn ngày về, trong bộ lạc còn cần phiền hai vị Thiếu Tư. Nếu như,” Phong Tuất về phía xa: “Nếu như vợ chồng thể trở về, Khương Hối thể thủ lĩnh mới của bộ lạc, Hạ Hối phò tá.” Nói xong, y cúi sâu lạy Bách Minh.

 

Bách Minh ngước mắt y, mãi nửa khắc mới thấy giọng : “Được!”

 

Đưa đến lối sơn cốc: “Bảo trọng!”

 

Phong Tuất pho tượng Thần Nữ ở phía xa, đó cùng Tứ Âm quỳ xuống, khi khấu bái, y cưỡi Thừa Hoàng, nhanh chóng xa.

 

Phong Tị nôn mửa chạy về phía xa, y sắp thể kiểm soát bản nữa , y cần thật xa.

 

Y nhân lúc ý thức còn rõ ràng mà xa thêm một chút. Nếu , y sợ sẽ chuyện gì đó hối hận kịp.

 

Đồng thời, y cũng hy vọng lão già đừng đuổi theo, nhất là mau chóng rời , thật xa, về Vân Khuyết sơn.

 

Trong mắt y đau rát như lửa đốt, là m.á.u nước mắt, cứ tí tách chảy xuống.

 

Trong thức hải, hai luồng lực lượng quấn quýt lấy như tranh đoạt sống còn, khiến y đau đớn đến thở nổi, hận thể đ.â.m đầu đó mà c.h.ế.t.

Mèo con Kute

 

Phong Sinh yên đống lửa, ánh lửa phản chiếu trong mắt nó, thứ gì đó trong suốt khẽ run rẩy.

 

Thực , lựa chọn nhất của nó lúc là nhân cơ hội mà chuồn cho lẹ.

 

Hành vi phù hợp với tính cách của nó.

 

Chỉ cần lúc thể chạy thoát, là thể giữ mạng sống.

 

Bởi vì kẻ mới sa đọa thành yêu đều là kẻ điên, bất kể đó là thần cũng đều như .

 

Lúc thần trí rõ, chúng còn điên cuồng và khát m.á.u hơn cả yêu tộc chân chính.

 

Huống hồ, cảnh giới của Phong Tị giờ đây cao đến nỗi nó thể thấu.

 

ý thức vô ý thức, nó cũng còn là đối thủ.

 

Ngay từ khi hai chạm mặt, nó .

 

nó vẫn thể buông bỏ.

 

bỏ mặc đứa trẻ đó ở đây khi rõ nó đang gặp vấn đề.

 

Nó dù là một loài thú, nhưng giờ đây nó cũng là một con . Làm hơn mười năm, những tình cảm mà con nên , nó cũng thiếu thứ gì.

 

thể bỏ rơi đứa trẻ mà nuôi dưỡng hơn mười năm qua.

 

nên giúp Phong Tị thế nào, liệu lúc nên đuổi theo ?

 

Nó do dự một thoáng thấy cần ở đây chờ đợi. Không thể để thằng bé nghĩ rằng tất cả đều bỏ rơi nó.

 

Đã hứa sẽ ở đây cùng nó một thời gian mà.

 

Lời thể nuốt .

 

Cho dù Phong Tị chạy , thì nó cũng ở đây chờ, đợi y tỉnh táo, đầu chắc chắn sẽ trở về, trở về nó vẫn luôn ở đây chờ đợi, y sẽ vui mừng.

 

Không để nó đợi quá lâu, Phong Tị xuất hiện.

 

Người vẫn là , nhưng Phong Sinh thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

 

Phong Tị gần như ngay lập tức áp sát Phong Sinh, cư cao lâm hạ nó, Phong Sinh thể cảm nhận rõ ràng yêu khí đang cuộn trào y lúc .

 

Đó là khí tức tanh tưởi mùi m.á.u khiến tất cả thần thú đều chán ghét: “Ngươi bỏ gì thịt?”

 

Yêu thể ăn đồ ăn nấu chín ? Không thể nào, tuyệt đối thể nào!

 

Chắc chắn là súc sinh nghiệt chướng động tay động chân.

 

Bọn chúng, phàm là kẻ dính dáng đến thần đều ai là !

 

Phong Sinh , ngước mắt y.

 

Trong mắt nó là lòng từ ái và bi mẫn mà Phong Tị giờ đây thể thấu hiểu.

 

Bất kể y biến thành dạng gì, y đều là do chính nó nuôi lớn.

 

Bất kể y là yêu, Phong Sinh đều hy vọng y thể bình an, sớm vượt qua kiếp nạn , sống thật .

 

 

Loading...