Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 47: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Thanh Lương dẫn Tô Thanh Ngọc loay hoay phía nhà nửa ngày mà vẫn xác định vị trí.

 

Cung Thù Hằng từ đồng về, thấy cửa khóa, liền nhớ chuyện đào hầm mà họ bàn bạc tối qua.

 

Nàng đẩy hé một khe cửa, lách chui : “Đại ca?”

 

Tô Thanh Lương đáp lời từ phía nhà: “Hôm nay khá hơn chút nào ?”

 

“Khá hơn nhiều , cũng định lên núi đây. Nếu và tỷ bắt đầu ngay bây giờ, chi bằng vòng ngoài cài chặt cửa hãy việc của .”

 

Như sẽ càng gây chú ý.

 

Thực cũng chẳng ai chú ý, giờ đều lên núi hết, trong nhà ai.

 

Tô Thanh Lương cảm thấy lý.

 

Cung Thù Hằng định , gọi : “Muội tới đây giúp xem, chúng rốt cuộc nên bắt đầu từ thì thích hợp hơn?”

 

Cung Thù Hằng đó động, đưa tay chống cằm quan sát một chút, giơ tay chỉ: “Ngay cái cây nhỏ , cứ đào thẳng từ đó là .”

 

Tô Thanh Lương , cầm cuốc nện vài dấu: “Là chỗ ?”

 

Cung Thù Hằng gật đầu.

 

Tô Thanh Ngọc , chút nghi ngờ: “Chỗ thật sự ?”

Mèo con Kute

 

“Tỷ tin ?”

 

Mắt Tô Thanh Ngọc đảo hai vòng, hì hì: “Ta đương nhiên tin ! Có động não, bớt việc nhiều. Chỉ là cảm thấy khác với đây.”

 

Trước đây đại ca chủ kiến, gì là , họ chỉ phần ngoan ngoãn lời.

 

Không lời, nhẹ thì đánh, nặng thì sẽ bỏ rơi.

 

Không định ở đây, còn lưu lạc, họ một gia đình thực sự, mà nàng cảm thấy đại ca nhà họ ngày càng tình hơn.

 

Nàng thấy, đây là một chuyện !

 

Cung Thù Hằng : “Ta cũng tới đào hầm !”

 

Nàng thấy đây là một việc vô cùng thú vị, hiếm khi gặp , nhất định tham gia.

 

“Không định lên núi ?”

 

“Đào hầm quan trọng hơn.” Lên núi ngày nào cũng thể, nhưng việc chỉ một thôi.

 

Vừa , nàng đưa tay nhận lấy cái cuốc từ tay Tô Thanh Lương: “Cái giỏ đựng lương thực , cái mà đeo lưng, bên còn một cái cuốc nữa, chỉ thiếu cái cán thôi.”

 

Tô Thanh Lương xong liền hiểu ý nàng: “Vậy hai cứ đào , từ từ thôi, cần vội. Ta tìm cán cho cái cuốc , hai cái cuốc đào cùng sẽ nhanh hơn.”

 

Sức lực của hai đều lớn hơn thường, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi.

 

Chỗ đó là đá, chỉ dựa cuốc, nhất thời đào bao nhiêu.

 

Tô Thanh Lương ngoài tìm nửa ngày cũng thấy cái gậy nào tay, định hậu sơn chặt một cây.

 

Cán cuốc vẫn kén chọn một chút, thể qua loa.

 

Bởi vì dùng nhiều, sẽ tốn sức và đau tay.

 

Trước hết thẳng một chút, thứ hai là loại gỗ chắc chắn một chút.

 

Nếu quá giòn, chỉ cần dùng sức một chút sẽ gãy, coi như công vô ích.

 

Sau đó chỉ còn Tô Thanh Ngọc và Cung Thù Hằng.

 

Tô Thanh Ngọc Cung Thù Hằng mãi động tay, sốt sắng: “Ta thử nhé?”

 

Cung Thù Hằng : “Cứ để !” Dùng tốc độ nhanh nhất, sức lực tiết kiệm nhất, đào cái lỗ sâu nhất.

 

Có lẽ tìm điểm tay thích hợp, nàng cầm cuốc móc một tảng đá trông như nhô , kéo mạnh ngoài, cả tảng đá liền bật gốc.

 

Mắt Tô Thanh Ngọc trong khoảnh khắc đó tròn xoe, kinh ngạc cái lỗ đen ngòm hiện : “Cái , cái … bên trong là rỗng ?”

 

Không ai trả lời nàng.

 

Cung Thù Hằng bắt đầu đào nhát thứ hai.

 

Khởi đầu nàng vô cùng hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-47.html.]

 

Tô Thanh Lương tìm một cây gậy thích hợp xà nhà, chặt đứt kéo về. Cắt lấy đoạn dài , đó gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài, để cán gậy càng trơn nhẵn cấn tay, đó mới lắp cuốc, cố định .

 

Đợi xong, vòng phía , còn tới nơi thấy tiếng Tô Thanh Ngọc ríu rít.

 

Tô Thanh Ngọc kinh ngạc thôi, mới kêu thành tiếng chợt nhận họ đang việc bí mật, thế là đưa tay che miệng .

 

Thật sự khó mà kinh ngạc, ai từng thấy cảnh chỉ vài nhát cuốc đào một cái lỗ ?

 

Tô Thanh Lương còn tới nơi, Tô Thanh Ngọc kìm trái tim kích động, hạ giọng kêu: “Đại ca, mau mau mau, mau tới xem!”

 

Tô Thanh Lương theo ánh mắt nàng, cũng kinh ngạc.

 

nhanh phản ứng : “Chỗ vốn dĩ một cái hang ?”

 

Hắn hỏi Cung Thù Hằng nên bắt đầu đào từ , là bởi vì thấy giỏi, hiểu hơn họ nhiều, xuất phát từ bản năng mà hỏi một câu.

 

Ai thể ngờ, Cung Thù Hằng tùy tiện chỉ một cái, chỉ đúng một nơi như .

 

Cung Thù Hằng vẫn đang đào, cái hang nhỏ, nếu đào hết , trả bộ mặt ban đầu, ít nhất cũng đủ cho một trưởng thành cúi lưng từng bước .

 

Còn về lý do tại bên ngoài bịt kín, và bịt kín một cách chân thực đến , ai tìm hiểu.

 

Lớp rêu phong dày đặc bám vách đá bên ngoài, cỏ dại lộn xộn, bụi cây rậm rạp, bất cứ ai cũng khó mà bên trong một cái hang.

 

thứ tuyệt đối do chủ nhân ban đầu của ngôi nhà đào , lẽ ngay cả họ cũng ở đây một cái hang.

 

Vậy, Cung Thù Hằng ?

 

Bấm đốt ngón tay mà tính ?

 

Tô Thanh Lương liếc cô bé đang bận rộn một cái, lặng lẽ thu ánh mắt.

 

Hai ở đó đào, Tô Thanh Ngọc cũng rảnh rỗi, chuyển những mảng rêu, đất đá mà họ đào sang một bên.

 

Cho đến khi cái hang đào mở, lộ bộ mặt vốn của nó.

 

“Để xem!” Tô Thanh Ngọc gan , xông lên đầu, chút sợ hãi.

 

Cung Thù Hằng một tay giữ lấy nàng: “Không vội, hết ôm ít củi khô đây, hun một phen .”

 

Tô Thanh Ngọc ‘ồ’ một tiếng: “Là để xua ẩm đúng ?” Nàng liền .

 

Nói chạy .

 

Tô Thanh Lương phản ứng : “Lo lắng bên trong thứ gì đó ?”

 

Cung Thù Hằng gật đầu: “Dao găm trong nhà ?”

 

“Lão Nhị mang lên núi .”

 

“Vậy lấy cây cung tên cho .” Không là lo lắng, mà là khẳng định.

 

Tô Thanh Lương nhíu mày: “Vậy lùi đừng tới gần.”

 

Thận trọng như , thứ bên trong e là ít nguy hiểm.

 

Tô Thanh Lương vội vã rời .

 

Tô Thanh Ngọc ôm về ít củi, cả củi châm lửa lẫn củi khô, ném miệng hang: “Đủ ?”

 

“Đủ , đủ .”

 

Nàng cảm nhận , thứ bên trong đang động tĩnh .

 

“Vậy châm lửa nhé!”

 

“Không vội, đợi đại ca tới .”

 

Ừm?

 

Tô Thanh Ngọc hiểu nàng gì, lùi mấy bước: “Đại ca ?”

 

Không cần Cung Thù Hằng trả lời, Tô Thanh Lương tới, tay cầm cung tên.

 

Tô Thanh Ngọc lập tức phấn khích: “Bên trong đồ đúng ? Để , để !”

 

Cung Thù Hằng đưa tay nhận lấy cung tên: “Lần , tỷ còn , châm lửa, cùng đại ca ngoài .” Ở đây quá vướng víu. Nàng cố gắng một kích trúng đích, nếu e là ngôi nhà của họ giữ .

 

 

Loading...